Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1590 - Chương 1592: Lời Mời (2)

Chương 1592: Lời mời (2)

Một đội quân loài người Đế Quốc được trang bị hoàn hảo đang tiến về phía bọn chúng.

đồng tử của Ôn Khắc Đôn lập tức co lại.

Chết tiệt! Là quân bảo vệ loài người!

Chuyện không may nhất đã xảy ra, chắc chắn là Đế Quốc đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng!

“Gào!”

Ôn Khắc Đôn gầm nhẹ một tiếng, toàn thân hắn lập tức được bao phủ bởi một lớp sừng màu đen, trong ánh mắt hắn toát lên chiến ý sâu đậm.

“Giết chết hết bọn chúng! Không chừa lại một mống!”

Nhóm loài người đang tiến lên cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm dọa sợ.

Vốn dĩ sau khi tiến vào thế giới dưới lòng đất, bọn họ đi theo sự chỉ dẫn ma pháp do pháp sư Đế Quốc Giản Lăn để lại trên bảo vật của bảo khố Đế Quốc mà đuổi theo.

Không ngờ lại gặp được nhiều lũ Man tộc ở đây như vậy!

“Man tộc! Là Man tộc!”

“Nghênh đón kẻ địch!”

Trình Cát Cường giơ thanh kiếm lớn ở trên tay lên và cùng xông lên với đồng đội ở bên cạnh, đồng thời hắn cũng nhanh chóng tìm bóng dáng của điện hạ Minh Nguyệt trong đám Man tộc.

“Xông lên! Nghĩ cách tìm điện hạ Minh Nguyệt!”

Trong chớp mắt, loài người và Man tộc chạm trán với nhau và trận chiến khốc liệt đã diễn.

Ed và nhóm người chơi của hắn thì đang đi ở đằng sau cùng của đội loài người.

Thấy cảnh tượng này, những người chơi không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Quá nguy hiểm!

Thật may là khi nãy bọn họ không chủ động tham gia nhiệm vụ gia nhập vào phe Đế Quốc với vai trò là quân chủ lực.

Nếu không thì bây giờ người phải xông tới trực diện để đánh với Man tộc chính là bọn họ!

Quả nhiên nhiệm vụ này là một trò lừa!

Nhưng mà...

Rốt cuộc người đứng ở phía sau thao túng tất cả những chuyện này đang đứng về phía bên nào chứ?

Trước đó không phải hắn cùng một bọn với điện hạ Minh Nguyệt sao?

Chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này vậy?

Tách ra rồi còn sao nữa? Tách ra thì là tách ra, lại còn ra tay giết người phụ trách trước đây.

Ed càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.

Hắn khẽ híp mắt lại rồi tập trung ánh mắt về phía chiến trường để thử tìm Đường Minh Nguyệt đang mất tích.

Nhưng hắn lại không tìm thấy nàng!

Không chỉ không tìm thấy Đường Minh Nguyệt, mà ngay cả hơn hai mươi bảo rương do đội của Đường Minh Nguyệt trước đó cũng chỉ còn lại hai rương.

Một người chơi nhỏ giọng nói: “Đoàn trưởng, không ổn rồi, điện hạ Minh Nguyệt hình như không có ở đây.”

“Ừm.” Ed suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: “Đừng lo nhiều quá, tình hình của Đế Quốc đang không ổn lắm, chúng ta lấy tự vệ làm chủ, sẵn sàng chạy trốn bất kỳ lúc nào, đừng để chết ở đây.”

Trong lúc hắn đang nói, Salvin vội vã chạy tới từ đằng sau.

Khuôn mặt hắn lộ vẻ cấp thiết, hắn đi tới bên cạnh Ed và nhỏ giọng nói: “Đoàn trưởng, ta đã nghe ngóng được lai lịch của đối phương.”

Ánh mắt của Ed nhất thời sáng lên: “Là ai?”

“Là Liên Bang trung ương.”

“Hả?”

“Bạn của ta đã nghe ngóng, thông tin cụ thể thì vẫn chưa rõ, là kế hoạch bí mật do Liên Bang trung ương lập ra vào hai năm trước, kế hoạch tên là - ‘Vấn Ca’, thế giới trò chơi Man tộc cũng là một trong những gì liên quan đến kế hoạch, kế hoạch này dính dáng đến bí mật của Liên Bang, nên cụ thể nội dung ra sao thì bọn ta không nghe được.”

“Bọn ta vẫn luôn thử liên lạc với những nhân viên có liên quan đến vòng ngoài kế hoạch Vấn Ca.”

“Lúc đầu thì bọn họ còn mượn cớ nói hạng mục vẫn đang được chuẩn bị, sau đó bạn của ta tra hỏi mãi mới chịu nhả ra, nói là đã có kế hoạch có liên quan và đang trong quá trình thi hành.”

Salvin nhỏ giọng nói: “Ta đã nói với bọn họ rằng ta đã biết hành động của bọn họ ở trong trò chơi, cũng có ý định hợp tác để cung cấp tiệm lợi bọn họ.”

“Từ câu trả lời sơ bộ của Liên Bang trung ương, xem ra bọn họ có ý nguyện hợp tác, tuy nhiên những người chủ trì hạng mục kế hoạch tạm thời không có ở đây, cho nên không thể cho ra câu trả lời chính xác.”

Ed híp mắt, trong lòng hắn khẽ nói thì ra là như vậy.

Hóa ra là kế hoạch đặc biệt của Liên Bang trung ương, chả trách năng lực của kẻ địch mạnh đến đáng sợ.

Còn về việc mấy người chủ trì hạng mục không có ở đây thì cũng rất bình thường.

Hiện tại bọn họ vẫn còn đang điều khiển tất cả mọi thứ ở trong trò chơi nên hiển nhiên là họ sẽ không offline.

Ed cho rằng bản thân đã suy nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, hắn vỗ bả vai của Salvin một cái rồi khen ngợi: “Salvin, người làm rất tốt.”

“Đội trưởng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Hừm, án binh bất động, nghĩ cách tiếp cận với đối phương.”

Ở đằng xa xa, đám người Phương Hằng đang ẩn náu trong bóng tối và cẩn thận quan sát hai bên đánh nhau.

“Minh Nguyệt đâu? Sao không thấy nàng?”

“Nàng vẫn còn chuyện khác, không tiện lộ mặt, nên tạm thời trốn đi.” Phương Hằng giải thích một cách đơn giản: “Đợi một lát nữa nàng sẽ hội họp với chúng ta.”

Milhauch im lặng nhìn Phương Hằng, cũng không đáp lại.

Vậy nên các ngươi cùng nhau hạ bút để trộm hàng từ Đế Quốc đúng không?

Thôi bỏ đi, trong tình huống hiện tại này cũng không nên gia tăng thêm áp lực cho Vi Thao.

Không biết mới là điều hạnh phúc nhất.

“Được.” Vi Thao cũng không suy nghĩ gì nhiều, hắn đảo mắt nhìn về phía trận chiến rồi hỏi: “Phương Hằng, tất cả đều đúng như kế hoạch của ngươi, Đế Quốc phát hiện ra doanh địa của Man tộc, bây giờ hai bên cũng đã đánh nhau, nhưng nhìn thực lực bên phe Man tộc không mạnh lắm.”

Bình Luận (0)
Comment