“Nàng sau khi bị lây nhiễm một loại virus đã có được lực lượng lớn mạnh, trong cơ thể ta có được một phần tàn dư của virus Hella, cho nên máu của ta có thể có hiệu quả với Man tộc ma hóa, bối cảnh câu chuyện đại khái là như thế.”
Đám người nghe Phương Hằng tường thuật, lại một lần nữa chìm vào trong suy nghĩ.
Một lúc lâu, Khâu Diệu Khang lại một lần nữa ngẩng đầu lên, hỏi: “Vậy thì Phương Hằng, ngươi bây giờ có đầu mối sao?”
“Ừm, có vài ý tưởng, các ngươi nhớ chiếc rương đá chúng ta tìm được lúc mới bắt đầu thử luyện chứ?”
“Đương nhiên là nhớ, theo như Khâu Diệu Khang phân tích, chiếc rương đó là dùng ‘hạt giống quỷ’ để phong ấn,” Mạc Gia Vỹ nghe đến chiếc rương, thì nói tiếp: “Bây giờ chúng ta biết, ‘hạt giống quỷ’ và virus Hella là thể vi rút gần như là có nguồn gốc giống nhau, có hiệu quả cải tạo các tố chất của cơ thể con người.”
Phương Hằng gật đầu nói: “Đúng, không biết mọi người có nhớ hay không, Sandy từng tiến hành phục hồi nguyên trạng hoa văn trên chiếc rương đá.”
Ánh mắt mọi người sáng lên.
Phương Hằng nhớ lại, lần lượt giơ lên ba ngón tay.
“Tổng cộng khôi phục nguyên trạng ra ba bức tranh, bức đầu tiên, một trận tai nạn, cả khu rừng sâu và thôn xóm chìm trong biển lửa, khắp nơi đều là thi thể người chết.”
“Bức tranh thứ hai, trong một đống đổ nát, một đám người tranh luận vây quanh một khối đá, con người sau khi tiếp xúc với khối đá đã biến thành ‘quỷ quái’, đám người bỏ chạy toán loạn.
“Bức thứ ba, thú sống nhờ trong hang động đã chế tác rương đá, phong ấn rương đá lại.”
Nghe Phương Hằng kể lại chi tiết, trong lòng đám người phảng phất có chút lo lắng.
Vi Thao nhìn về phía Đường Minh Nguyệt, hỏi: “Minh Nguyệt, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào? Có cảm giác gì không thoải mái hoặc là thân thể bị khống chế không?”
“Hoàn toàn không có, bây giờ ta cảm thấy vô cùng ổn.”
Đường Minh Nguyệt liên tục lắc đầu, nàng nói rồi lại nhìn về phía doanh địa của Man tộc một cái: “Đừng nói đánh mười cái, đánh một trăm cái cũng không có vấn đề gì.”
Mạc Gia Vỹ ngạc nhiên: “Cho nên virus trên người Đường Minh Nguyệt hoàn toàn hướng về tăng lên?”
Vẻ mặt của Vi Thao bối rối: “Vậy thì kì lạ rồi, từ phong cách bức tranh trên tường cùng với lí do thoái thác của thú sống nhờ trong hang động để phán đoán, tà ma hóa không phải là trạng thái gì tốt, có vẻ sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn đối với tinh thần, còn về Man tộc sau khi ma hóa bên kia có phản phệ gì không thì không rõ, đó đều là bí mật của Man tộc, muốn lí giải được cũng có hơi khó.”
“Các vị các vị!!”
Sandy bỗng nhiên giơ tay ra hiệu, thu hút sự chú ý của đám người: “Các ngươi đừng quên, sau khi ta tiến hành phục hồi dấu tích bên ngoài chiếc rương đá, phát hiện phần đáy của chiếc rương có khắc một kí hiệu giống như cá voi trắng, cá voi trắng ngươi biết chứ? Kí hiệu của Hoàng thất Đế Quốc Marhet, tín hiệu của gia tộc Andraste xây dựng lên cả vương triều!”
Nói rồi Sandy nhìn về phía Đường Minh Nguyệt: “Ừm, đúng, Đường Minh Nguyệt, nói đến chính là tiên tổ của nhà các ngươi.”
“Cái gì?” Đường Minh Nguyệt chớp mắt: “Sau đó thì sao?”
“Ờm… cái này,” đang trong lúc hưng phấn sắc mặt Sandy lại cứng lại, sau đó ngượng ngùng bỏ tay xuống: “Không có sau đó nữa, ta chỉ nói một chút phát hiện của ta thôi.”
Phương Hằng cau mày, suy nghĩ: “Trước đó ta với trưởng lão Cốt Tà của thú sống nhờ trong hang động bị phong ấn bên trong đàn tế từng nói chuyện, theo như cách nói của hắn, rất lâu trước kia, tộc trưởng của thú sống nhờ trong hang động và loài người ước định, thả một hộp hạt giống quỷ bị phong ấn trong đó vào thế giới dưới lòng đất.”
“Hạt giống quỷ mà hắn nói có lẽ chính là vật chủ của virus, chiếc hộp cũng chính là chiếc rương màu đen mà chúng ta tìm thấy, xem ra người đạt được ước định với Đế Quốc kia chính là tiên tổ của Hoàng thất Đế Quốc, tiên tổ để Quốc có lẽ là đã phát hiện hạt giống quỷ tồn tại nguy hại cho nên đã phong ấn hạt giống quỷ?”
Sandy hỏi: “Minh Nguyệt, trên gia phả của gia tộc các ngươi có ghi chép gì không?”
Đường Minh Nguyệt vẻ mặt khổ sở: “Ta không biết, ta cũng giống với các ngươi đều là mới gia nhập thử luyện…”
Đám người đang thảo luận, bỗng nhiên phát hiện phía sau quân đoàn Đế Quốc rơi vào hỗn loạn một chút.
Hỗn loạn rất mau dừng lại, một đám binh sĩ Đế Quốc mặc ngân giáp từ phía sau thế giới dưới lòng đất chạy trở về.
Các binh sĩ vội vàng đi tới, vây lấy đám người ở trung tâm.
Một tướng lĩnh Đế Quốc mặc trên người chiến giáp có hoa văn màu bạc sáng bước nhanh về phía trước, đứng ở trước mặt Đường Minh Nguyệt, cất cao giọng nói: “Đội trưởng đội hộ vệ Ngân giáp Đế Quốc Trần Vũ Bân bái kiến Minh Nguyệt điện hạ!”
Đường Minh Nguyệt ngừng nói chuyện với đám người Vi Thao, quay đầu nhìn về phía người đến.
“Minh Nguyệt điện hạ, thuộc hạ phụng lệnh Quân chủ của Đế Quốc Salvador, đặc biệt đến đón Minh Nguyệt điện hạ về Hoàng thất.”
Đường Minh Nguyệt cau mày.
Trước mắt Quân chủ Đế Quốc Salvador cũng không phải là cha trên danh nghĩa của nàng, mà với tư cách là Quân chủ đại diện chủ trì xử lý mọi chuyện chính trị của Đế Quốc.
Cũng chính là chú của nàng.
Lúc trước khi Đường Minh Nguyệt trở về Hoàng thất từng tìm hiểu một ít tin tức về Hoàng thất, chỉ biết rằng Quân chủ đã mắc trọng bệnh một thời gian, trong thời gian trọng bệnh ra lệnh tạm thời phó thác cho Salvador.