Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1641 - Chương 1643: Viện Binh

Chương 1643: Viện binh

“Không cần, ta nhiều nhất có thể đưa ngươi rời đi.”

Phương Hằng nhíu mày, hỏi: “Ý gì?”

Wangenit ngẩng đầu nhìn bầu trời không xa: “Họ đến rồi.”

“Xoẹt!”

Vừa dứt lời, một ông già từ trên cao lướt xuống, chặn trước mặt mọi người.

Kiếm thánh Đế Quốc Rio.

Rio đứng trước Wangenit, lạnh lùng nhìn hắn.

“Wangenit, xâm nhập hoàng thất, gan ngươi lớn thật đấy.”

Gai đen nhọn trong tay Wangenit nhanh chóng ngưng tụ thành trường thương, lộ vẻ khinh thường: “Ngươi cũng chẳng phải lần đầu nói vậy.”

Rio từ từ rút trường kiếm sau lưng ra: “Lần trước để ngươi chạy mất, lần này sẽ không đâu, những anh linh yên giấc ở Đế Quốc, dùng máu tươi của ngươi để tế họ là thích hợp nhất.”

Trong khi nói chuyện, càng nhiều tiểu đội ngự lâm vệ tập hợp đến từ bốn phía, vây ba người Phương Hằng đến kiến cũng không lọt.

Trong lòng Đường Minh Nguyệt phát khổ, trong lòng nói lần này xong rồi, người chưa cứu ra được lại thêm một người, lần này lỗ to.

Coi như bảo khố Đế Quốc bị trộm, có cái gốc, cũng coi được an ủi.

Wangenit nhìn Rio, lộ vẻ chế giễu, hắn dùng giọng chỉ có Phương Hằng nghe thấy nhỏ giọng nói: “Phương Hằng, ta có thể đưa ngươi đi, nhưng ngươi phải nhớ, ngươi nợ ta một phần nhân tình.”

“Đừng vội.” Phương Hằng ngăn Wangenit, nhỏ giong nói: “Ngươi đối phó kiếm thánh, giữ chân hắn 10 phút, những cái khác không cần ngươi phải quan tâm, ta có thể chạy.”

“Hửm?”

Wangenit nhanh chóng quét mắt qua Phương Hằng, đồng tử thoáng qua vẻ kinh ngạc.”

Dưới tình huống này chẳng lẽ hắn vẫn còn át chủ bài nào có thể thoát khỏi bao vây trùng trùng của hoàng thất sao?

Trong đầu Wangenit lóe nên một vài suy nghĩ, kèm theo nụ cười trên khóe miệng: “Cũng được, nhưng ngươi vẫn thực sự nợ ta một phần nhân tình.”

“Đương nhiên, con người ta làm việc có mượn có trả.”

“Hy vọng là vậy, động thủ.”

Wangenit nói rồi hoàn toàn tiến vào giai đoạn ba, gai đen nhọn trên cơ thể nhanh chóng tràn ra, trông giống như một con nhím khổng lồ!

“Đoàng!”

Lượng lớn gai đen bạo phát, đâm ra tứ phía!

Trong những gai nhọn dày đặc, Wangenit tay cầm trường thương gai đen nhọn khổng lồ nhào giết liếm thánh Rio.

Phương Hằng đứng tại chỗ, quét mắt một vòng các ngự lâm vệ Đế Quốc tụ tập xung quanh hắn.

Đường Minh Nguyệt cũng không kìm được mà có chút căng thẳng, lùi lại nửa bước theo sau Phương Hằng.

Gắng sức đấu một trận!

Phương Hằng quỳ một gối xuống, hai tay ấn lên mặt đất.

“Vù.....”

Một ma pháp trận luyện kim màu đỏ tươi xuất hiện trên mặt đất.

Xoẹt! Xoẹt xoẹt!

“Kẹt kẹt kẹt kẹt......”

Mặt đất phát ra chấn động và tiếng kêu kịch liệt.

Một khí tức ngang tàng trào ra từ ma pháp trận!

Wangenit và kiếm thánh Rio đang giao chiến cũng đồng thời chú ý đến sức mạnh ngang tàng đang giao động này, không kìm được lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Không ổn!

Rio biến sắc.

Hắn không biết nguồn gốc của sức mạnh giao động này rốt cuộc là gì, nhưng cảm nhận được trong đó bao hàm dao động cực kỳ to lớn.

Xoẹt!

Rio muốn động thủ ngăn chặn trận ma pháp vận hành, thân ảnh lóe lên trong không trung, chuyển người lao về phía Phương Hằng.

“Vù!”

Wangenit chắn trước Rio, gai đen nhọn trong tay bùng nổ.

“Đoàng!!”

Hai người đồng thời bị nổ ra sau.

“Ha ha ha, sao vậy? Vừa mới nói lời cay độc xong giờ lại muốn chạy rồi sao?”

Wangenit quét mắt qua Phương Hằng, nhìn Rio cười lớn, dáng vẻ chiếm thế thượng phong: “Rio, đối thủ của ngươi là ta, hiểu không?”

Cùng lúc đó.

Thế giới dưới lòng đất.

Từng cột sáng huyết sắc mọc vút lên.

Học giả ngôn ngữ Đế Quốc Argyle thấy bảy cột sáng màu đỏ, vẻ mặt chấn động.

Đám thú sống nhờ trong hang đông tụ tập lại thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy, càng không ngừng quỳ xuống đất bái phục, miệng la lên loại từ như phép màu và thánh giả.

Argyle cẩn thận nuốt nước bọt.

Có chuyện gì vậy, những cái này đều là......

Những zombie tụ tập bên tế đàn bắt đầu cùng nhau hành động, không ngừng đổ máu sinh vật đã chuẩn bị trước vào hồ máu.

Mạc Gia Vỹ liếm môi, trong mắt mang theo vài phần mong chờ và hưng phấn.

Xem ra bên Phương Hằng bắt đầu hành động rồi.

Trước đây sau khi chia tách với Phương Hằng, hắn đơn độc chạy đến thế giới dưới lòng đất phối hợp với zombie và tộc thú sống nhờ trong hang động bố trí tế đàn Huyết tộc.

Thế giới dưới lòng đất ngoài Man tộc ra còn có lượng lớn sinh vật sinh sống, tộc thú sống nhờ hang động biết rõ khu vực có quái vật như lòng bàn tay.

Lại thêm trước đó hai người Vi Thao và Milhauch đã giết lượng lớn Man tộc ở thế giới dưới lòng đất, thi thể của đám Man tộc này cũng đều bị tộc thú sống nhờ trong hang động đem về hiến tế, giúp Phương Hằng giảm bớt thời gian triệu hoán Huyết Chi Thần Điện.

Trước mắt, đám phân thân zombie trước đó đã chất một lượng máu lớn, đủ để duy trì một khoảng thời gian ngắn.

.......

Đế Quốc, nội điện hoàng thất.

“Phương Hằng....... Thần thụ......”

Salvador lật xem báo cáo trong tay, nhẹ giọng nói.

Bên phải, một người trung niên trầm giọng: “Nghe nói Vùng đất ôn dịch lấy được đá gợi ý từ trong tay Man tộc, bọn ta đoán Thần thụ có thể cũng là sản vật dựa vào sức mạnh của đá gợi ý.”

Salvador quét mắt qua người nói.

“Bùm!!”

Hắn ném mạnh báo cáo vào người đó.

Salvador lộ vẻ tức giận, mắng: “Thần thụ! Hắn muốn làm gì! Muốn lật đổ hoàng thất sao!”

Mọi người không dám nói gì.

Ai cũng biết Đế Quốc vẫn luôn giữ thái độ vô cùng khắt khe đối với tôn giáo.

Thánh đình vẫn luôn bị hoàng gia chèn ép, không thể phát triển.

“Minh Nguyệt đâu?”

“Minh Nguyệt điện hạ vẫn ở trong cung điện, chưa từng rời khỏi.”

Bình Luận (0)
Comment