Mũi súng tản ra sự lạnh lẽo, thô lỗ dừng lại ngay trước mặt Du Thụy Thần.
“Phối hợp chút đi, nếu không thì đừng trách sao ta không nương tay.”
Du Thụy Lâm kéo Du Thụy Thần lại, tiến lên nửa bước, đưa tay dời súng trường qua một bên: “Đừng kích động, bọn ta phối hợp mà.”
“Hừ!”
Đội trưởng Ngự Lâm Vệ nặng nề hừ một tiếng, rút súng trường lại, giơ tay ra hiệu cho nhóm Ngự Lâm Vệ đằng sau đưa hai anh em Du Thụy Lâm đi chung.
Hai người Du Thụy Lâm không quan tâm việc có bị giải đi hay không, điều bọn họ quan tâm hơn là phòng sửa chữa.
“Ầm!!”
Một tên Ngự Lâm Vệ đá văng cửa phòng sửa chữa, vài tên Ngự Lâm Vệ khác cầm súng theo sau, cả bọn cùng nhau đi vào phòng dò xét.
Du Thụy Thần nhìn chăm chú vào cửa phòng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đại chiến.
Tiếc thay, trận chiến đẫm máu mà hắn dự tính đã không diễn ra, trong phòng sửa chữa vẫn luôn rất yên tĩnh.
Chưa đầy nửa phút, tiểu đội Ngự Lâm Vệ sau khi đã kiểm tra xong liền từ trong phòng đi ra.
“Báo cáo! Đã khám xét kỹ càng, trong phòng không có người nào khả nghi!”
Hả?
Không có ai ư?
Hai anh em Du Thụy Lâm nghe thấy thế cũng hơi kinh ngạc một chút, không khỏi hai mắt nhìn nhau.
Tình huống gì đây?
Không phải mới nãy lãnh chúa Phương Hằng vẫn còn ở trong phòng sao?
Không đúng, hai người bọn họ rõ ràng vẫn luôn đứng trước cửa phòng, lãnh chúa Phương Hằng lẻn ra khỏi phòng từ khi nào vậy?
Bên ngoài tòa nhà hội học thuật luyện kim, Ngự Lâm Vệ Đế Quốc đã bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài của cả tòa nhà.
Thế mà vẫn có Ngự Lâm Vệ đến chi viện liên miên không dứt.
Một Ngự Lâm Vệ dường như nhận thấy có chấm đen lạ trên trời.
Hắn dụi mắt, nhìn lên trời cao, thì thầm hỏi đồng nghiệp đứng bên cạnh: “Nè ngươi nhìn coi, đó là thứ gì vậy?”
Một người đồng nghiệp khác cũng dụi mắt theo, có một chút ngoài ý muốn mà trả lời: “Là con dơi phải không?”
Bọn họ đều không có thấy rõ con dơi bay ra từ nơi nào, nhưng họ trông thấy lờ mờ con dơi đó chầm chậm bay lên trời cao rồi biến mất trong màn đêm.
“Nó có bay vào tòa nhà không thế?”
“Không, chắc là ngươi nhìn nhầm rồi.”
“Không đúng, ta chắc chắn là ta không có nhìn nhầm, ta đi tìm đội trưởng đây.”
Phương Hằng bay vào từ lối cửa sổ ở lầu tám của tòa nhà hội học thuật luyện kim.
Lần nữa khôi phục về hình dạng nhân loại, Phương Hằng ngay lập tức trở lại phòng chứa đồ.
Từ sau khi nhìn thấy Ngự Lâm Vệ Đế Quốc lên đến lầu ba để chi viện, hai người Đường Minh Nguyệt và Ed đã không tiếp tục ở lại nữa, mau chóng mang theo mười mấy ‘chiến lợi phẩm’ tháo dỡ được từ trên máy luyện kim trở về căn phòng ở lầu tám.
Ed trông thấy Phương Hằng lách mình đi vào phòng, vội vàng bước tới hỏi: “Phương Hằng, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Ừ, vẫn được tính là thuận lợi.” Phương Hằng vừa nói vừa lấy ra một cây cờ lê, lia mắt qua chỗ Sandy đang trầm ngâm suy nghĩ, hỏi: “Hắn thì sao?”
“Sắp rồi sắp rồi, đừng có hối.”
Sandy nghe thấy câu nói của Phương Hằng, vò đầu bứt tóc cáu kỉnh: “Cho ta thêm tí thời gian, tối đa năm phút nữa.”
“Ừ.”
Phương Hằng khẽ đáp một tiếng, vùi đầu vào bắt đầu tháo rời và lắp ráp thiết bị luyện kim.
......
Lầu ba, hội học thuật luyện kim.
Ngự Lâm Vệ và hội học thuật luyện kim đã đối đầu tranh cãi với nhau trong khoảng năm phút.
Sau một loạt tiếng bước chân dồn dập, chỉ huy trưởng Tiêu Vân của Ngự Lâm Vệ cuối cùng cũng dẫn người đuổi tới.
“Tiêu Thống lĩnh!”
Đám người Ngự Lâm Vệ đồng loạt khom lưng cúi chào, bày tỏ sự kính trọng.
Tiêu Vân tới thì bọn họ liền có trụ cột, lúc nói chuyện cũng có khí phách thêm vài phần.
Sắc mặt Tiêu Vân vẫn còn hơi tái nhợt.
Trước đó một mình hắn bị ba tên Huyết tộc truy sát thắt cổ, bị thương khá nghiêm trọng, chỉ mới dùng thuốc khẩn cấp xong liền đem theo thương tích tới đây để chủ trì đại cục.
“Tiêu Thống lĩnh.”
Miravik dời mắt nhìn sang phía Tiêu Vân, thái độ mơ hồ không rõ ràng, nói: “Không biết ai có bản lĩnh lớn đến nỗi có thể đả thương được Tiêu Thống lĩnh ngươi vậy, nhắc tới cũng thật khéo, gần đây hội học thuật luyện kim vừa nghiên cứu được một loại dược phẩm, rất hữu hiệu đối với dạng nội thương này của ngươi đấy.”
“Không cần đâu.”
Nét mặt Tiêu Vân lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Bệ hạ đã ra lệnh lục soát kỹ càng hội học thuật luyện kim, bất kì ai cản trở đều sẽ bị trừng trị với cùng tội danh.”
Nói xong, Tiêu Vân đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, bổ sung: “Bao gồm cả khu vực bí mật của hội học thuật luyện kim.”
“Ha.” Miravik lạnh lùng cười một tiếng, nghiêng người tránh ra nửa bước, đưa tay ra hiệu, nói: “Mời.”
Tiêu Vân giơ tay lên: “Lục soát! Không được bỏ sót bất cứ một căn phòng nào!”
“Tuân lệnh!”
Từng tiểu đội Ngự Lâm Vệ lập tức phân thành các nhóm nhỏ, lần lượt tầng tầng lớp lớp chia nhau đi lùng sục khắp phía trên và bên dưới tòa nhà.
Chẳng bao lâu sau, tin tức báo cáo nối tiếp nhau truyền đến.
“Báo cáo! Hoàn tất lục soát khu vực chung ở tầng hầm thứ nhất dưới lòng đất, phát hiện tám kẻ khả nghi! Đã khống chế toàn bộ!”
“Báo cáo! Hoàn tất lục soát khu vực chung ở tầng hầm thứ hai dưới lòng đất, không có phát hiện!”
“Báo cáo! Hoàn tất lục soát khu vực bí mật ở tầng hầm thứ hai dưới lòng đất, đã khống chế toàn bộ chín kẻ khả nghi......”