Vừa nói, Phương Hằng vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà phía trên đại sảnh.
“Chắc là ở đâu đó sẽ có một lối vào để lưu trữ năng lượng.”
Quan sát kỹ thì, trên trần nhà có thể có một cơ quan linh hoạt trong việc đóng mở, có các năng lượng không ngừng truyền vào trong ma pháp trận luyện kim thông qua cơ quan đó.
Sau khi ma pháp trận luyện kim được kích hoạt lần đầu, nó có thể tự động hấp thụ năng lượng để vận hành, liên tục giải phóng sương mù vong linh kỳ lạ.
“Có thể phá hoại nó triệt để không?”
“Có thể.” Phương Hằng gật gật đầu, lại nói bổ sung: “Nhưng mà làm như vậy có chút lãng phí.”
“Ửm?”
Đường Minh Nguyệt nhận ra rằng Phương Hằng lại sắp diệt quái rồi, vội vàng nói: “Cẩn thận chút, chúng ta lùi lại đi.”
“Ừm, tránh xa ra chút.”
Phương Hằng dặn dò một tiếng, sau đó liền ngồi xổm xuống, đặt tay lên hai vòng cung của ma pháp trận luyện kim.
Wangenit tỏ vẻ hoài nghi, nhưng không hỏi thêm câu nào, ba người bảo vệ Đường Minh Nguyệt đều lùi lại phía sau.
“Vút!”
Phương Hằng đột nhiên dồn tinh thần lực của mình vào ma pháp trận!
Chỉ nghe vút một tiếng.
Ma pháp trận luyện kim bị tinh thần lực khuấy động, nó ngay lập tức xoay chuyển với tốc độ siêu nhanh, đồng thời bùng lên một ánh sáng xanh lam lập lòe!
Một màn sương mù vong linh kỳ lạ lao ra khỏi ma pháp trận!
Dưới sự ảnh hưởng của ma pháp trận, những oán linh xung quanh giống như phát điên vậy, lao về phía những người ở trung tâm.
Phương Hằng vội vàng đứng dậy rồi lùi lại, chắp hai tay ở trước mặt.
Cuốn sách người chết được tế trước mặt hắn, phát ra ánh sáng mờ ảo.
“Gọi!”
Những sợi xiềng xích tinh thần đen tối dày đặc bắn ra từ Cuốn sách người chết, rồi đâm thẳng về những oán linh xung quanh, đâm xuyên qua cơ thể bọn chúng, sau đó kéo chúng vào trong Cuốn sách người chết!
Wangenit trong lòng kích động, hắn phát hiện xung quanh hắn có hơn mười mấy linh hồn đang lao về phía hắn thì đột nhiên đều bị Cuốn sách người chết kéo qua!
Quay đầu lại quan sát kỹ thì thấy một vòng xoáy có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện trước mặt Phương Hằng!
Một số lượng lớn vong linh bay tới từ bên ngoài đại sảnh, không có ngoại lệ, tất cả bọn chúng đều bị nuốt chửng bởi vòng xoáy mà Cuốn sách người chết ngưng tụ.
Cùng với màn sương mù vong linh kỳ lạ ngày càng dày, một lượng lớn các oán linh không ngừng tràn ra từ ma pháp trận luyện kim.
Tuy nhiên, ngay khi bọn chúng tràn ra, bọn chúng cìn chưa kịp có bất kỳ động tác nào thì đã bị vòng xoáy kéo vào trong.
Nhắc nhở của trò chơi điên cuồng làm mới trên võng mạc của Phương Hằng.
‘Nhắc nhở: Người chơi điều khiển Cuốn sách người chết để nuốt chửng những oán linh bình thường, Cốt Thần Điện hấp thụ khí tức của những linh hồn tan vỡ.’
‘Nhắc nhở: Người chơi điều khiển Cuốn sách người chết đã nuốt chửng....’
Cảnh tượng này kéo dài trong năm phút, cho đến khi toàn bộ ma pháp trận luyện kim rung lên phát ra tiếng ù ù, rồi đột nhiên tối sầm lại.
Năng lượng được lưu trữ trong ma pháp trận luyện kim đã dùng cạn kiệt.
Mở lại ma pháp trận cần rất nhiều năng lượng, chắc chắn không thể thực hiện được trong thời gian ngắn.
Phương Hằng nghĩ, cũng dừng hoạt động của Cuốn sách người chết.
Cũng tàm tạm rồi.
Năng lượng linh hồn của Cốt Thần Điện đã hấp thụ gần hai phần ba, đủ để thi triển một kỹ năng khác để triệu hoán một đòn tấn công của Quân vương Huyết tộc.
Đầu nguồn dừng hoạt động dẫn tới sương mù vong linh kỳ lạ cũng ngừng hoạt động theo, xung quanh trở nên yên tĩnh như bình thường.
Oán linh trong đại sảnh đã bị Cuốn sách người chết hấp thụ sạch sẽ.
“Ma pháp trận đã ngừng hoạt động, oán linh tạm thời sẽ không tái sinh nữa, đợi sương mù vong linh kỳ lạ hoàn toàn tan biến còn cần chút thời gian.”
Thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, Phương Hằng liền giải thích ngắn gọn, thu hồi Cuốn sách người chết.
Hắn lại nhìn quanh đại sảnh một lần nữa, cuối cùng lắc đầu bất lực.
“Xem ra, cửa vào lăng mộ thực sự không có ở chỗ này.”
Sau đó đến phần mà Phương Hằng ghét nhất.
Khám phá mê cung.
Mạc Gia Vĩ bây giờ không ở đây, hắn chỉ có thể sử dụng toàn cách ngu ngốc.
Phương Hằng gật đầu với Sandy.
“Cố gắng nghĩ cách hỏi hắn lối ra.”
“Cứ giao cho ta.” Sandy bước lên phía trước, một chân đá vào một tên thị vệ Đế Quốc đang bất tỉnh.
Thị vệ ù ù cạc cạc tỉnh lại, hét lên hai tiếng, mở mắt liền thấy mấy người bọn Phương Hằng, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi: “Các ngươi là ai?”
“Câm miệng!”
Sandy vẻ mặt dữ tợn, lại đá cho hắn một phát: “Trả lời câu hỏi, cửa vào phía trong hoàng lăng ở đâu?”
Thị vệ cực hoảng sợ, lắc đầu liên tục, nói: “Đừng giết ta, ta cái gì cũng không biết. Ta được lệnh canh giữ nơi này ba năm, đến nay đã hai năm rồi, ta luôn canh giữ ma pháp trận này. Ta chưa bao giờ đi sâu hơn vào hoàng lăng, ta không biết liệu có lối vào nào khác không.”
Sandy vẻ mặt không vui: “Vậy sao? Ngươi không lừa ta thật sao?”
Wangenit tỏ ra thờ ơ, giơ trường kiếm lên: “Ta sớm đã nói với ngươi rồi, không cần thiết giữ mạng hắn, cứ giết hắn quách đi, dù sao vẫn còn một tên khác nữa để hỏi.”
“Đợi đã!”
Trên trán thị vệ Đế Quốc rịn đầy mồ hôi lạnh.
Mấy người cùng chấp hành mệnh lệnh với hắn đều chết thảm, hắn vội vàng nói: “Ta chỉ biết là hoàng lăng được xây thành hình tròn, tầng ngoài bố trí một ma pháp trận luyện kim, nghe nói là để phong ấn yêu ma ở vòng trong.”