“Lối vào mà các ngươi nói hẳn là ở vòng trong, những cái khác ta thật sự không biết.”
Sandy cau mày, lại đá cho tên thị vệ một cước: “Cái gì mà ma với quỷ? Nói cho rõ ràng, đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ, ngươi cho rằng ta sợ thứ này sao?”
“Ừm, hắn có lẽ không lừa chúng ta, khi ta tới đây, không nhớ rõ phương hướng, chúng ta đi dọc theo hành lang phía trước đi theo một đường vòng cung, cách nói vòng trong vòng ngoài có lẽ không sai.”
Khâu Diêu Khang nhắm mắt suy tư một chút, chỉ vào một lối ra của đại sảnh: “Hẳn là ở chỗ đó. Từ lối vào đó, chúng ta có lẽ có thể tiến thêm một bước.”
Sandy chập lấy thị vệ Đế Quốc đang nằm trên mặt đất: “Ta hỏi các ngươi, quỷ vật có phải hướng kia hay không?”
Thị vệ liên tục gật đầu, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn thoáng qua lối cửa vào: “Đừng đi vào, nơi đó thực sự có quỷ vật, ta thực sự không lừa các người.”
“Xùy.”
Wangenit nháy mắt rút trường kiếm ra, một kiếm giải quyết tên thị vệ ngất đi kia.
“Số ngươi cũng may, dẫn đường, dẫn chúng ta đi tìm quỷ vật, tìm được của vào Hoàng Lăng liền bỏ qua cho ngươi, không phải thì liền đi theo bọn chúng, tự chọn.”
“Đừng, đừng giết ta...”
Thị vệ bờ môi run rẩy mấy lần, như hạ quyết tâm thật lớn: “Ta dẫn các ngươi đi, đừng giết ta.”
Phương Hằng bất đắc dĩ nhún vai.
Sao nhóm người này nhìn như nhân vật phản diện vậy?
Dưới sự dẫn dắt của thị vệ, đám người tiếp tục dọc theo lối đi phía trước.
Theo lối đi dần dần xâm nhập, vong linh quỷ sương mù xung quanh dần trở nên mỏng manh.
Thị vệ Đế Quốc lăn lăn yết hầu, thanh âm có chút run rẩy nói: “Các vị thực sự không thể tiếp tục tiến vào.”
Lối đi phía trước trở nên cũ kĩ, phía trước lâm vào một mảng tối tăm, có vẻ một đoạn thời gian dài không có người tiến vào.
Đám người thoáng nhìn lẫn nhau.
Thấy thị vệ cũng không hề nói dối.
Phía trước hẳn là tầng bên trong khu vực.
“Đừng nói nhảm! Đi!”
“Không, không thể đi vào, ta...”
Wangenit nhướng mày, dứt khoát vung tay lên, lần nữa đánh thị vệ ngất xỉu.
“Vào xem.”
Đám người nhao nhao cầm đèn pin chiếu sáng phía trước.
Lại đi một đoạn đường, cho đến khi phía trước xuất hiện ánh sáng lần nữa.
Lối ra kết nối với một cái vực sâu khổng lồ.
Bọn người Phương Hằng đứng trên một cái vách nhô ra trên bình đài ở sâu dưới Uyên Nham.
Đạp trước mấy bước, nhìn xuống phía dưới bình đài, phía dưới là bóng tối sâu không thấy đáy.
Phía bên phải, một lối đi bằng đá hình xoắn ốc đi xuống dưới được xây dựng dọc theo vách tường.
Thềm đá được xây dựng rất rộng, chừng hơn 3 mét, liếc nhìn lại căn bản không thấy điểm cuối.
Đám người còn là lần đầu tiên nhìn thấy loại kiến trúc như vậy, trong lòng cảm thấy rúng động.
Đường Minh Nguyệt nghĩ đến cái gì, thì thầm vào tai Phương Hằng: “Nơi này không phải chính là vực sâu chôn giấu tà ma chứ?”
“Ừm, có khả năng.”
Wangenit ở trên bình đài quan sát phía dưới một lát, gật đầu nói: “Chúng ta đến đúng rồi, như ta nghe nói, lăng mộ kiến tạo sâu dưới lòng đất, nơi này là lối vào khu Hoàng Lăng hẳn là không sai.”
Phương Hằng nhìn thoáng xuống dưới.
Bóng tối sâu không thấy đáy.
Tự mình cảm nhận, hắn cảm thấy một làn sức mạnh dao động bí ẩn đến từ phía dưới.
“Ngươi cảm thấy sao?”
Phương Hằng quay đầu nhìn về phía Wangenit đứng bên cạnh.
“Ừm, một làn sức mạnh dao động cực kì nguy hiểm.” Wangenit híp mắt lại, trên mặt phấn trấn: “Bên trong Lăng Mộ quả nhiên có giấu bí mật.”
Phương Hằng đề nghị: “Nếu không, ngươi ở lại đây, ta bay xuống xem một chút?”
Hắn có thể thông qua hình thái dơi bay xuống, Wangenit cũng có năng lực đặc thù lơ lửng giữa không trung.
Chẳng qua đám người Đường Minh Nguyệt không có.
Vì lí do an toàn, hắn trước tiên có thể dựa vào hình thái Huyết tộc bay xuống xem tình hình một chút.
“Được.”
Phương Hằng nhảy xuống phía dưới, lông mày nhíu lại.
Hắn nghe được vực sâu phía dưới truyền đến một tiếng rít quỷ dị.
Không ổn!
Phương Hằng dựng tóc gáy, trong lòng lập tức căng thẳng, tranh thủ thời gian nhanh chóng thay đổi quỹ tích bay tránh sang bên cạnh.
“Vù!”
Một giây sau, một cơn gió xoắn ốc kì lạ thổi lên từ đáy vực.
Dưới hình thái dơi, Phương Hằng đã mất không chế với thân thể, bị gió mạnh cuốn lấy thổi về phía bên phải vách đá, hung hăng đụng vào vách đá phía trên.
“Đùng!”
“Đùng đùng!”
Va chạm qua lại!
Phương Hằng cảm thấy thân thể mình không ngừng va chạm, rơi vào trạng thái chóng mặt vô tận, mơ mơ hồ hồ bỗng nhiên ý thức được trên võng mạc game có nhắc nhở nhanh chóng lướt qua.
‘Nhắc nhở: Bạn bí lưu ảnh hưởng, tổn thương va chạm -661, tiến vào trạng thái hôn mê 3.69 giây’.
‘Nhắc nhở: Bạn bị...’
‘Nhắc nhở: Bạn bị khí lưu ảnh hưởng, tổn thương va chạm -475, tiến vào trạng thái hôn mê 3.24 giây’.
‘Nhắc nhở: Bị động nhận ảnh hưởng của hiệu quả Thể Bất Tử, trạng thái hôn mê bị thanh trừ’
Một khắc bị động phát động, Phương Hằng từ trong trạng thái hôn mê tỉnh táo lại, dường như phản xạ có điều kiện gắt gao bám vào trên vách đá, lúc này mới phòng ngừa bị khí lưu hình xoắn ốc cuốn bay lần nữa.
Nhìn thoáng qua nhật kí game, Phương Hằng không khỏi hít một hơi, toàn thân trên dưới đau buốt không thôi.
Khá lắm,thuộc tính thể chất bị cắt giảm, còn có thời gian hôn mê dài đến 3 giây.
Phương Hằng âm thầm may mắn.
Nếu như không phải Thể Bất Tử còn có năng lực hiệu quả thanh trừ, hắn không chừng còn hôn mê va chạm qua lại cho đến chết.