Sandy không hiểu nên hỏi: “Tại sao?”
Khâu Diệu Khang lấy máy thăm dò nồng độ virus ra và nhắm vào bên trong cánh cửa màu bạc, sau đó gật đầu nói cho Sandy biết về trị số trên chiếc máy.
“Ngươi cũng đã nhìn thấy, chỉ số lây nhiễm đã vượt mức nguy hiểm gấp năm trăm lần, nếu ngươi đi vào thì có khả năng là sẽ bị lây, mà cố đi vào thì ta đoán tỷ lệ sống sót của ngươi chưa tới 0.04%.”
“Cái…”
“Uống nó đi, nó có thể giúp ngươi chống cự được một giờ, một tiếng sau ngươi nhất định phải rời khỏi khu vực có nồng độ cao.”
Khâu Diệu Khang lấy một lọ nhỏ chất lỏng màu xanh da trời ra và đưa cho Sandy.
“Được!”
Lúc này, Sandy không lôi sự phù hộ của thần nghệ thuật vào, cũng không nói lời nào mà mở nắp ra và đổ nước vào trong miệng.
Thấy tất cả mọi người đều đi vào trong đại sảnh, Phương Hằng nhìn Vĩ Luân đang ở bên ngoài đại sảnh lần cuối.
“Mọi người hãy cẩn thận.”
Vĩ Luân dặn dò một câu cuối, rồi nhanh chóng phong ấn lại.
“Rầm!”
Đợi đến khi Phương Hằng rời đi, cánh cửa màu bạc khép một cái rầm lại ngay trước mặt Vĩ Luân.
…
Đi qua cánh cửa, phía sau là một tòa cung điện đã đổ nát, toàn bộ cung điện được trang trí hoa lệ, nhưng nó lại tràn ngập mùi chết chóc, giống như vừa mới trải qua một tai họa lớn vậy.
Trên vách tường và trên mặt đất tràn đầy vết máu khô loang lổ.
Một lượng lớn áo giáp và vũ khí rơi ở trên mặt đất.
Chủ nhân của bọn chúng đã sớm hóa thành cát bụi, ngay cả bộ xương cũng không còn.
“Là Ám Xà.”
Trong Đồng tử của Phương Hằng là một tầng ánh sáng đỏ, hắn đưa tay chỉ về phía cách đó không xa: “Hơn nữa số lượng của bọn chúng cũng rất nhiều.”
“Xì xì xì…”
Một lượng lớn Ám Xà chiếm cứ ở trong bóng đêm của cung điện.
Thân hình của Ám Xà biến dị ở bên trong cung điện còn lớn hơn so với con mà mọi người đã bắt gặp ở bên ngoài, nó to hơn khoảng chừng một mét, thân cũng dài hơn rất nhiều.
Bầy Ám Xà cảm nhận được đám người Phương Hằng, bọn chúng đồng loạt để lộ thân hình từ trong bóng tối ở đằng xa và bao vây lấy đám người Phương Hằng, chúng còn phát ra tiếng xì xì.
Cứ như là đang cảnh giác với ánh sáng màu bạc tỏa ra từ cánh cửa màu bạc ở phía sau lưng của đám người Phương Hằng, nên đám Ám Xà tạm thời không dám tùy tiện đến gần họ.
Khâu Diệu Khang đánh giá bầy Ám Xà, nói: “Qua từng đợt sinh sôi nảy nở tốt hơn, những con Ám Xà sống ở đây đã quen với việc tiếp xúc lâu dài với loại virus nồng độ cao này rồi, thế nên chúng sẽ khó đối phó hơn loại Ám Xà mà chúng ta mới vừa gặp bên ngoài.”
“Xì!”
Trong lúc Khâu Diệu Khang đang nói chuyện, có một con Ám Xà mất kiên nhẫn mà thử tiến tới để thăm dò.
“Cút!”
Đồng tử của Wangenit bỗng co lại, hắn nghiêng mình đi về phía trước mấy bước, quát lên một tiếng, rồi dùng chiếc gai đen trong tay để đâm tới.
“Cách!”
Gai đen để lại một vết thương trên da của con Ám Xà, rồi quăng nó bay ra ngoài.
“Xì xì! Xì xì!”
Việc thấy đồng loại bị thương đã khơi dậy bản tính hung hăng của bầy Ám Xà, ngày càng có nhiều con Ám Xà lao ra từ trong bóng tối và tấn công bất ngờ vào bọn họ.
Dưới sự điều khiển của Phương Hằng, Tyrant dung hợp đã nhất mã đương tiên.
Con Ám Xà bỗng chốc nhảy lên, nó há cái miệng khổng lồ ra, dùng chiếc răng nanh sắc nhọn màu đen để đâm mạnh vào bả vai của Tyrant dung hợp, kế đến thân thể chúng nhanh chóng quấn quanh người của Tyrant dung hợp và bắt đầu siết chặt lấy.
Dưới sự quấn chặt của con Ám Xà, cơ thể của Tyrant dung hợp không ngừng phát ra xương cốt vỡ vụn rắc rắc, lúc này Tyrant dung hợp vung quả đấm lên và đấm vào thân của con Ám Xà.
“Bốp!”
Khi quả đấm chạm vào thân của con Ám Xà, nó phát ra một tiếng động nặng nề.
Tyrant dung hợp liên tục vung mấy cú đấm nhưng vẫn không có tác dụng gì có ích, vì vậy chỉ có thể tốn sức lôi con Ám Xà đang quấn quanh ở trên người xuống, rồi quăng nó về phía vách tường.
Cứng như vậy?
Phương Hằng vốn dĩ còn đang nghĩ xem liệu có thể tiếp tục càn quét một đợt nữa không, thấy Ám Xà khó đối phó nên lúc này hắn gọi cả đám Licker đang đi theo phía sau liều mạng xông lên!
Đám Licker nhanh chóng nhào tới và dùng chiếc móng sắc nhọn để rạch rách người của Ám Xà.
Móng sắc nhọn giống như đang cào ở trên lớp giáp hợp kim rắn chắc vậy, nó tạo ra những tia lửa màu tối.
Nhìn kỹ lại thì thấy trên da của con Ám Xà có một lớp giáp tinh hóa màu đen.
Tinh hóa hấp thụ lượng lớn sát thương do bị đánh và sát thương do bị cắt đứt.
Trận xung đột diễn ra chưa tới một phút mà đã càng ngày càng có nhiều Ám Xà biến dị tới vây quanh, nhưng bọn họ còn chưa giết được một nửa con Ám Xà.
Dựa theo lực lượng hiện tại của đội, thì họ không thể nào từ từ dọn dẹp những con Ám Xà này được.
Phương Hằng nhíu mày, nói: “Số lượng Ám Xà quá nhiều rồi, chúng ta hãy nghĩ cách xông thẳng vào lăng lộ hoàng thất để kiểm tra, đừng có dây vào bọn chúng nữa.”
“Để ta tới.”
Đường Minh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu đáp lại một tiếng, sau đó nàng lấy đạn gây choáng ra và quăng nó về phía trước.
“Đùng!”
Đạn gây choáng nổ tung ở phía trước, nó lập tức phát ra ánh sáng làm cho xung quanh sáng như ban ngày, đồng thời còn phóng ra một làn sóng âm tần số cao.