Đám Ám Xà như gặp phải khắc tinh vậy, chúng nhanh chóng rút lui về sau.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đại sảnh lại rơi vào trong im lặng.
“Tranh thủ thời gian, bọn chúng rất thông minh, chúng sẽ trở lại ngay thôi.”
Nhân khoảng trống lúc đám Ám Xà rút lui, bọn họ nhanh chóng chạy về phía trung tâm đại điện.
Vừa mới chạy được hơn hai mươi bước, chung thì đám Ám Xà lại bò ra từ trong bóng tối và chậm rãi tiến đến gần bọn họ để thăm dò.
Thấy mọi người đã tiến vào khu vực đại sảnh trống, trong lòng Phương Hằng khẽ động một cái, hắn hạ giọng nói: “Ta có cách rồi, bọn chúng không biết bay!”
Wangenit nhíu mày lại, sau đó lập tức hiểu ra, hắn đưa tay về phía Khâu Diệu Khang và Sandy, rồi từ từ bay lơ lửng lên giữa không trung, lúc này hắn gật đầu với Phương Hằng, nói: “Còn lại giao cho ngươi.”
“Được!”
Phương Hằng lập tức cõng Đường Minh Nguyệt lên và sử dụng thuật lơ lửng để bay lên giữa không trung.
Toàn bộ đại sảnh được xây dựng rất cao, khoảng chừng tám mét.
Bọn họ bay lơ lửng ở độ cao hơn bốn mét, và tránh được sự tấn công của đám Ám Xà ở phía dưới.
Đường Minh Nguyệt được cõng ở sau lưng Phương Hằng, nàng cúi đầu nhìn đám Ám Xà đông nghiệt đang càng lúc càng nhiều hơn, cảnh tượng này khiến nàng không khỏi buốt cả da đầu.
Này mà rơi xuống là còn đường sống nữa à.
“Này.”
Tốc độ bay lơ lửng rất chậm, vừa bay chưa được mấy phút, Sandy bỗng lộ vẻ mặt ngạc nhiên và mừng rỡ, hắn chỉ tay về một phía cách đó không xa: “Ở bên kia, bên kia không có rắn!”
Phương Hằng nhìn về phía khu vực mà Sandy chỉ, ở bên kia hình như là đã tới khu trung tâm lăng mộ hoàng thất.
Có một bức tượng tổ tiên đế quốc bằng đá rất lớn đứng sừng sững ở chỗ trung tâm, xung quanh là tế đàn và tế phẩm.
Đối diện bức tượng đá không xa có một vòng ma pháp trận luyện kim rất lớn.
Ma pháp trận đã bị hư hại bảy tám phần nên hoàn toàn không thể sử dụng được.
Khâu Diệu Khang được Wangenit nhấc lên giữa không trung, hắn cũng quan sát ở đằng xa một chút rồi cau mày nói: “Đám Ám Xà cũng không dám đến gần, khu vực đó chắc chắn có gì đó kì lạ, mọi người hãy cẩn thận.”
“Ừm.”
Phương Hằng đáp lại một tiếng rồi tiếp tục tiến tới một cẩn thận.
Ở trung tâm ma pháp trận luyện kim đã bị phá hư là một cái hố nông được người ta đào lên.
Sau khi đến gần mới nhìn thấy bên trong cái hố nông là một cỗ quan tài gỗ được trang trí hoa lệ.
Chỉ là quan tài gỗ đã bị người khác phá hoại nên chỉ còn lại hai phần ba.
Xung quanh đó còn có không ít dấu vết của mạt gỗ.
Đám Ám Xà cứ như rất sợ nơi này, chúng chỉ chiếm cứ vòng ngoài đại sảnh, mà không tiến vào khu vực lăng mộ.
Xác nhận xung quanh an toàn, Wangenit và Phương Hằng đưa mọi người đáp xuống từ giữa không trung.
Mọi người không khỏi bị thu hút bởi cỗ quan tài ở trước mặt.
“Đó chắc hẳn là quan tài gỗ của tổ tiên đế quốc nhỉ? Xem ra lão kia không lừa chúng ta…”
Wangenit nói dứt lời thì đi về phía trước nửa bước, lúc này sắc mặt của hắn bỗng tái nhợt, tóc gáy khắp người cũng lập tức dựng lên, hắn vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
Thấy dáng vẻ này của Wangenit, Khâu Diệu Khang cũng ý thức được cái gì đó, hắn bỗng quát to: “Không ổn rồi, mau lùi về phía sau! Đừng lại gần bên đó! Bên đó có hạt giống quỷ!”
Đồng tử của Phương Hằng co lại, trong mắt hắn lộ ra vẻ kỳ dị.
Hắn nhanh chóng quan sát xung quanh quan tài.
Hạt giống quỷ!
Nó ở đâu?
Đang suy nghĩ, nhắc nhở trò chơi nhanh chóng hiện lên trên võng mạc.
‘Cảnh cáo (từ độ khó của trò chơi thí luyện): Người chơi tiếp xúc với khu vực lây nhiễm cực kì nguy hiểm.’
‘Cảnh cáo (từ độ khó của trò chơi thí luyện): Kiểm tra phát hiện trong cơ thể của người chơi có tính đề khác khác thường, xác suất tử vong sau khi người chơi bị lây nhiễm giảm tới 95.7%, xác suất xuất hiện hiệu quả tiêu cực không rõ là 100%.’
‘Cảnh cáo (từ độ khó của trò chơi thí luyện): Mức độ bị lây nhiễm của người chơi đang dần tăng lên.’
‘Nhắc nhở: Dưới độ khó của thí luyện này, sau khi rời khỏi thí luyện thì người chơi có thể loại bỏ tất cả hiệu quả tiêu cực từ cấp cao trở xuống, người chơi có thể tiêu hao điểm chủ thần để loại bỏ toàn bộ hiệu quả tiêu cực từ cấp cao trở lên (Chỉ có thể loại bỏ hiệu quả tiêu cực phi linh hồn nhận được trong lần thí luyện này).’
Phương Hằng thấy mục trị số thuộc tính bị lây nhiễm không rõ trong thanh thuộc tình nhân vật đang bắt đầu dâng lên thì hắn nhanh chóng lui về sau hai bước, kế đến hắn đứng cách đó không xa và cẩn thận quan sát quan tài.
Khâu Diệu Khang nói không sai, hạt giống quỷ đang ở tại chỗ quan tài này.
Rời khỏi khu vực quan tài, chỉ số lây nhiễm lại từ từ giảm xuống.
Đường Minh Nguyệt cũng nhíu mày.
Nàng mới vừa đến gần quan tài gỗ chưa được năm giây thì chỉ số lây nhiễm đã trực tiếp tăng vọt lên 20+, mãi đến khi lui ra xa thì chỉ số lây nhiễm mới bắt đầu ngừng tăng.
Đường Minh Nguyệt không nhịn được mà nhìn về phía Phương Hằng - người ở gần quan tài gỗ nhất.
“Mọi người đều không sao chứ?”
“Ừm, không có sao, hạt giống quỷ ư?” Wangenit nhìn chằm chằm vào quan tài rồi hạ giọng hỏi: “Hạt giống quỷ đang ở đâu?”
Khâu Diệu Khang đưa tay ra chỉ về phía xa: “Chắc là nó ở đó, lớp sương trắng kia kìa.”