“Cảm ơn ngươi, làm tốt lắm.”
Nếu đổi lại là trước đây, Phương Hằng sẽ không bao giờ quan tâm đến dư luận ngoài trò chơi này.
Nhưng bây giờ thì khác.
Sau quyết định mở phòng làm việc, tất cả những vật liệu được bán ra ngoài đều sẽ lấy danh nghĩa của phòng làm việc.
Ngoài ra, sau này hắn còn muốn “Thu tiền thuê” trong trò chơi.
Nếu tiếng tăm không tốt, lỡ không cho thuê được, rồi ảnh hưởng tới việc làm ăn thì phải làm thế nào!
Vẫn nên để cho phía bên Liên bang ra tay trợ giúp vậy.
Chỉ cần bán cho bọn họ một lượng vật liệu xem như để bồi thường.
Phòng làm việc mới được xây dựng, số tiền hai triệu vẫn chưa đủ. Ở giai đoạn hiện tại, ngoài việc bán vật liệu ra thì cũng không có khoản lợi nhuận nào khác...
Phương Hằng sờ cằm suy nghĩ một chút, thuận tiện gửi tin nhắn cho Trần Ngự, bảo hắn xử lý giúp tiểu lâu la của công ty trò chơi.
“Đúng rồi, người chọn địa chỉ công ty xong chưa?”
“À rồi, theo như ngươi nói, bọn ta đã thuê tầng một của tòa thương mại, địa chỉ ở đường Hồng Mai… Ta sẽ gửi liên kết cho ngươi để ngươi đi xem thử.”
...
Tại công ty trò chơi Hoàng Minh.
“Không có? Ngươi nói không có là ý gì hả?”
Lý Như ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng hùng hổ dọa người.
Đôi mắt của Trương Lâm Huy hiện lên đầy tia máu, khuôn mặt thì lộ vẻ đầy mệt mỏi.
“Thật sự không có.”
Hắn ngay thẳng không nói dối. Từ tối qua tới bây giờ, hắn đã phối hợp với tất cả các bộ phận ở trong công ty để kiểm tra tài liệu suốt một ngày.
Nhưng vẫn không có bất kỳ tài liệu nào có liên quan tới nhà tù số 507.
Hắn cũng không thể nào biến ra nó một cách vô căn cứ được!
“Bọn ta đã kiểm tra cả một ngày, và không tìm thấy bất kỳ tài liệu và báo cáo nào có liên quan tới nơi đóng quân ở nhà tù trong công ty.”
Trương Lâm Huy lắc đầu than vãn.
“Ai là người chịu trách nhiệm cụ thể ở trong nhà tù, chúng ta cũng không hề biết, bây giờ chỉ có thể chắc chắn rằng hắn không phải người trong công ty.”
“Giám đốc Lý, ngươi nói xem, có phải nhà tù là hạng mục đầu tư của cá nhân của nhà họ Tần, nên họ mới không ghi vào sổ sách của công ty không?”
Lý Như im lặng không nói lời nào.
Cảm giác bất an ở trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt.
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng làm việc trở nên đông cứng đến tột cùng.
Trước mắt, đây là suy đoán hợp lý nhất.
Khó xử lý rồi!
Thư ký Trương nhìn vào điện thoại di động rồi lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó theo bản năng, hắn ngẩng đầu nhìn Đới Triết.
Lý Như nắm bắt được biểu hiện nhỏ này.
“Lại có chuyện gì? Nói!”
Trương Lâm Huy đặt điện thoại di động xuống.
“Giám đốc Lý, chuyện liên quan tới trên mạng.”
“Phía bên Liên bang đã ra mặt trả lời rằng nhà tù số 507 vẫn luôn nằm dưới sự kiểm soát của Phương Hằng. Tất cả ván gỗ và vật liệu mà bọn họ nhận được đều là do Phương Hằng cung cấp, không hề liên quan gì đến công ty trò chơi Hoàng Minh.”
Trương Lâm Huy cẩn thận nhìn Đới Triết đứng ở bên cạnh.
“Bên chúng ta mãi không đưa ra được bằng chứng sở hữu nhà tù số 507, nên ngày càng có nhiều người trên mạng bắt đầu nghi ngờ công ty chúng ta.”
“Việc Phương Hằng vừa bị buộc từ chức cũng đã bị lôi đi ra, việc này làm ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của công ty chúng ta.”
Liên bang đích thân hạ màn.
Lý Như có hơi ngỡ ngàng.
Phản ứng đầu tiên của nàng là không tin.
“Giám đốc Lý, hội đồng quản trị đã bắt đầu chú ý tới chuyện này, nếu tiếp tục như vậy nữa, sẽ khiến giá cổ phiếu của công ty bị biến động…”
Lý Như quay đầu nhìn về phía Đới Triết đang đứng một bên.
“Tất cả đều là chuyện tốt mà ngươi làm đấy! Ai bảo ngươi đăng lên mạng, bây giờ lập tức đi xóa cho ta! Mọi hậu quả của sự việc lần này đều do ngươi chịu trách nhiệm!”
Lý Như khẽ cắn răng.
“Thông báo cho Bộ thị trường, bảo bọn họ hạ thấp ảnh hưởng của chuyện này xuống, mua thủy quân, giảm nhiệt độ, hành động nhanh hơn!”
Đới Triết đứng ở một bên.
Vẻ mặt của hắn u ám đến đáng sợ.
Bài tố cáo Phương Hằng là do hắn đăng ở trên mạng.
Hắn rất tức giận.
Hắn đã dùng tài khoản cá nhân, nhưng không ngờ vừa đăng lên đã bị các nhà truyền thông lớn điên cuồng đăng lại.
Nhưng điều này không quan trọng.
Đới Triết đã nhận ra.
Tất cả những việc này đều là một cái bẫy!
Hắn đã bị người đứng trong bóng tối tính kế!
Bây giờ mà xóa bài viết thì còn có nghĩa lý gì nữa? Rõ ràng là nhà tù đã rơi vào tay của Phương Hằng rồi!
“Giám đốc Lý, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, hiện tại trên mạng vẫn chưa dậy sóng. Chúng ta chi một ít tiền là có thể giải quyết ổn thỏa.”
Trương Lâm Huy nói một cách thận trọng: “Nhưng ta phải làm thế nào với đơn đặt hàng lớn của bên Liên bang đây, không có nhà tù số 507, vậy phải xử lý đơn đặt hàng ván gỗ của bên Liên ra sao đây. Bộ thị trường bên đó đang rất hối thúc.”
Lý Như siết chặt cây bút trong tay.
Quá ác mà!
Tất cả đều là cái bẫy do Tần Thư Nhiên tạo ra!
Tần Thư Nhiên muốn nàng vạn kiếp bất phục!
Trương Lâm Huy cũng cảm nhận được bầu không khí trong căn phòng có gì đó không đúng lắm, nên hắn nhỏ giọng đề nghị.
“Chi bằng, chúng ta cúi đầu với giám đốc Tần rồi gọi điện thoại hỏi xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với nhà tù số 507.”
“Hoặc là, chúng ta thử mời Phương Hằng quay về.”
“Dù sao đó cũng là tài sản của công ty Hoàng Minh, giám đốc Tần cũng sẽ không thấy chết mà không cứu…”
“Thư ký Trương, ta muốn nói chuyện riêng với Giám đốc Lý.”
Đới Triết đuổi Trương Lâm Huy ra khỏi phòng làm việc, rồi nhìn Lý Như chằm chằm.
“Ngươi còn muốn nói gì nữa? Nếu lần này không phải do ngươi nóng lòng, đợi sau khi điều tra rõ hết mọi thứ rồi mới động thủ, thì chúng ta đã không rơi vào thế bị động như vậy!”
“Nói những lời này cũng vô nghĩa, ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi muốn cúi đầu trước Tần Thư Nhiên, hi vọng nàng bỏ qua cho ngươi, cho ngươi một con đường à.”
“Bộp!”
Cây bút bị Lý Như siết chặt ở trên tay bị bay ra ngoài.
“Tần Thư Nhiên, ngươi đừng hòng!”