Lãnh chúa Phương Hằng rốt cuộc là có bao nhiêu mối thù lớn với Đế Quốc?
Ed sớm đã tính đến Phương Hằng có khả năng muốn ra tay với Đế Quốc, nhưng hành động này cũng thực sự quá nhanh rồi chứ!
Hơn nữa cũng thực sự là quá nóng vội rồi.
Theo như cách nghĩ của Ed, bọn họ nên phát huy hết sức ưu thế thầm che giấu, tính trước làm sau, đợi sau khi tích lũy đủ lực lượng lại cho Đế Quốc một đòn chí mạng.
Sao mà vừa mới quay đầu một cái, Phương Hằng đã chủ động bại lộ rồi?
Phương Hằng rốt cuộc là nghĩ như thế nào thế?
Thế bây giờ bọn họ lại nên làm thế nào!
“Không đúng, không nên là như vậy.”
Ed mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng lắm.
Hắn tự mình lẩm bẩm, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm thế có hơi lo lắng.
Cảm giác mà lãnh chúa Phương Hằng đem đến cho hắn từ trước đến nay luôn là một nhân vật ác đi một bước tính ba bước.
Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng có hành động như vậy.
Việc này ắt có ẩn ý!
Nhất định là có ẩn ý gì đó mà hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được.
Ed quay đầu nhìn về phía thuộc hạ, hỏi, “Còn nữa không? Ngoài cái này ra cồn có tin tức gì nữa hay không?”
“Có một ít.”
Sắc mặt thuộc hạ trầm lại, lật tư liệu trên tay, “Có một vài tin tức chưa được qua chứng thực, nghe nói Đường Mạch không tiếp nhận chỉ thị của Hoàng thất, mà tức giận quay trở về lãnh địa của hắn, hình như muốn có hành động gì đó nhắm vào Hoàng thất, bọn ta thăm dò được Đế Quốc cũng đã điều động quân đội bắt đầu phòng ngự động thái của Đường Mạch.”
Ed cau chặt mày lại.
Hắn và thuộc hạ nói chuyện với nhau không kiêng kị gì, mọi người đang tham gia hội nghị truyền hình cũng đều nghe được lời Ed nói chuyện.
Đám người ở hiện trường đều là thế lực lớn thứ nhất thứ nhì trong trò chơi cảnh Man tộc, tình báo dĩ nhiên cũng sẽ không thua kém, rất nhanh, thuộc hạ của bọn họ cũng lần lượt báo cáo những chuyện cấp thiết xảy ra trong trò chơi.
Một người chơi nữ trong số đó lật xem tin tức tình báo trên tay, bỗng nhiên mở miệng: “Ed, đoàn đội của bọn ta vẫn luôn làm việc ở quân đội Đế Quốc, vừa mới có được một tin tức quan trọng có thể sẽ giúp đỡ được cho ngươi.”
Ed ngẩng đầu nhìn về phía người kia, hỏi: “Là cái gì?”
“Đại tướng quân của Đế Quốc Trịnh Văn lúc sáng sớm hôm nay đã đánh tan chủ lực Man tộc nằm ở khu vực Pro XC. Vừa rồi đại tướng quân Trịnh Văn nhận được mệnh lệnh đến từ Hoàng thất, đại tướng quân vốn tiến lên trước chi viện đã quay đầu chuẩn bị đi đến vùng đất Ôn Dịch đuổi bắt lãnh chúa Phương Hằng.”
“Ngoại trừ như thế, Đế Quốc còn điều người trong hiệp hội pháp sư Hoàng thất, điều động Ngự Lâm Vệ đích thân đến vùng đất Ôn Dịch bắt người.”
“Không ít lãnh chúa cũng đều nhận được hiệu lệnh đến từ Hoàng thất, đều đã ở giữa đường đi đến vùng đất Ôn Dịch.”
Cô gái nhẹ nhàng liếm môi, “Xem ra bên kia muốn có chuyện náo nhiệt rồi.”
Gay rồi.
Vùng đất ôn dịch sắp bị Hoàng thất nhắm vào rồi!
Phương Hằng hắn có thể chống trụ được không?
Trong lòng Ed trĩu nặng.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến gì đó, ánh mắt chợt sáng lên.
Sự chú ý của Đế Quốc toàn bộ đều đặt vào vùng đất Ôn Dịch.
Đến cả Ngự Lâm Vệ cũng phái đi bắt Phương Hằng rồi!?
Lẽ nào…
Tim gan Ed không khỏi bắt đầu đập loạn xạ lên.
Đại tướng quân Trịnh Văn của Đế Quốc không ở đây, Ngự Lâm Vệ bảo vệ thủ đô của Đế Quốc cũng rời đi một lượng lớn, còn có bộ phận nhân thủ chiêu mộ điều động từ hiệp hội pháp sư, tầm nhìn của Đế Quốc cũng đều bị thu hút qua vùng đất Ôn Dịch.
Có thể hình dung được, phòng ngự của hoàng thành Đế Quốc bây giờ đã đạt đến độ trống rỗng trước nay chưa từng có!
Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để bọn họ lấy được toàn bộ Đế Quốc!
Ed bỗng nhiên có một cảm giác lĩnh ngộ kỳ diệu.
Lẽ nào tất cả những điều này đều là Phương Hằng cố ý sắp xếp?
Không phải chứ?
Chơi lớn đến vậy?
Đúng rồi! Nhất định là như thế!
Nếu không thì tại sao Phương Hằng lại tự nhiên đi đào mộ tổ nhà người ta?
Lý do chính là thu hút thù hận!
Thì ra là do hắn trẻ tuổi rồi.
Tất cả đều trong tầm tay của Phương Hằng!
Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực dưới ánh mắt của Ed trầm lắng trở lại, ánh mắt của hắn quét qua một vòng đám người trên hội nghị truyền hình.
“Các vị không cần hoảng loạn, nếu như ta không đoán sai, thực ra tất cả điều này đều là sắp xếp của lãnh chúa Phương Hằng.”
Đám người lại một lần nữa ném ánh mắt nghi vấn về phía Ed.
Ed giống như được trời phú cho trí tuệ phi thường, thấp giọng nói: “Mọi người nghĩ kĩ lại xem, trước mắt lực lượng quân sự chủ đạo của Đế Quốc đều đã bị lãnh chúa Phương Hằng thu hút đi rồi, bảo vệ của khu vực hoàng thành sẽ chỉ càng ngày càng trống rỗng, ta thấy đây là cơ hội cực kì hiếm có của chúng ta, chúng ta chỉ cần nắm bắt được thời cơ lần này, nghĩ cách trà trộn vào bên trong hoàng thành, cho hoàng thành một cú đánh chí mạng!”
Tất cả mọi người nghe vậy, sắc mặt đều khẽ thay đổi.
Phá hủy hoàng lăng, chịu lệnh truy nã của Đế Quốc cũng đều là kế hoạch của Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt sao?
Tuy rằng rất đáng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại chi tiết, dường như cũng thực sự có lý như vậy.
Nếu như bọn họ có thể nắm bắt được cơ hội cho Hoàng thất một cú đánh chí mạng….