Vừa rồi Ed còn nói là phải nhanh, không được cho Đế Quốc cơ hội phản ứng lại mà lập tức tung ra cú đánh chí mạng, nhưng hành động của Phương Hằng nhanh như vậy vẫn là nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Ed tỏ ra phấn chấn, thấp giọng nói: “Các vị, thời gian cấp bách, lãnh chúa Phương Hằng đã giúp chúng ta khống chế được áp lực khổng lồ của Đế Quốc, chúng ta nhất định phải lập tức lập ra kế hoạch, đuổi đến nắm lấy Đế Quốc trước khi Đế Quốc hủy diệt vùng đất Ôn Dịch!”
“Ừm.”
Đám người đồng loạt gật đầu bằng lòng.
Nếu như đều đã quyết định hợp tác, vậy thì không còn gì để nói nữa, làm hết sức mình!
“Người của ta có một phần ở trong hoàng thành, ta sẽ nghĩ cách phụ trách khu vực cửa đông, đến lúc đó xâm nhập vào từ đó có thể tránh bị phát hiện nhất…”
…
‘Nhắc nhở: Hoàng thất Đế Quốc phát lệnh truy nã ngươi, độ thiện cảm của ngươi và hoàng thất giảm đến mức thù hận’.
‘Nhắc nhở: Đế Quốc đã hủy bỏ lãnh chúa Đế Quốc của ngươi’.
‘Nhắc nhở: Độ thiện cảm của ngươi và các đại lãnh chúa giảm xuống’.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã mất đi thân phận lãnh chúa.’
‘Nhắc nhở: Ngự Lâm Vệ của Đế Quốc đang phát động truy kích với ngươi’.
‘Cảnh báo; Đại tướng quân Trịnh Văn của Đế Quốc đang phát động công kích với ngươi, dự tính sau 24 giờ sẽ đến thành Haney’.
Đi theo đám người một mạch cưỡi chim ưng rời khỏi thủ đô của Đế Quốc, Phương Hằng lại lập tức nhờ vào trận pháp dịch chuyển của thế giới dưới lòng đất trở về vùng đất Ôn Dịch.
Vội vàng chạy trốn, bọn họ còn không kịp trao đổi với đám người Vi Thao một chút.
Trên đường trở về vùng đất Ôn Dịch, nhắc nhở của trò chơi không ngừng hiện lên trên võng mạc Phương Hằng.
Phương Hằng cau chặt mày lại, xem giải thích của trò chơi.
Có lẽ là bởi vì tinh thần lực tăng thêm so với lúc nãy một chút, di chứng sau khi sử dụng Mặt trăng vĩnh hằng vừa rồi cũng giảm đi nhanh hơn so với trước đó.
Trải qua hơn hai tiếng tĩnh dưỡng, trước mắt hắn đã có thể sử dụng kỹ năng tiêu hao tinh thần lực. Chỉ có điều trước khi sử dụng vẫn phải khấu trừ hai lần lượng máu tinh thần lực tiêu hao.
Có kỹ năng thể bất tử bị động phối hợp, chỗ máu mất đi này đối với Phương Hằng mà nói không hề đáng là gì cả.
Phương Hằng di chuyển ánh mắt về phía Đường Minh Nguyệt ở bên cạnh, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Ừm, rất tốt.”
Đường Minh Nguyệt gật đầu.
Trong tất cả mọi người, thương thế mà Đường Minh Nguyệt phải chịu hiển nhiên là nhỏ nhất, cho đến bây giờ vẫn khỏe mạnh như vâm, lại trở về trạng thái phấn chấn dường như có thể sử dụng kỹ năng một cách vô hạn như trước kia.
So sánh qua lại, tình hình của Wangenit vô cùng gay go.
Kể từ sau khi rời khỏi đường hầm dịch chuyển ở thế giới dưới lòng đất, Wangenit đã hoàn toàn hôn mê, trên người vẫn không ngừng chảy ra máu đen, thân thể tiếp tục vỡ vụn.
Phương Hằng cau mày lại, lại nhìn về phía Khâu Diệu Khang: “Tình hình của hắn thế nào?”
“Vô cùng tệ, cần phải phẫu thuật để điều trị, còn nữa, không ít máy móc thí nghiệm và vật liệu thí nghiệm của ta đều còn ở trong thành, sau khi trở về ta cần lập tức tiến hành nghiên cứu, thời gian kéo dài càng lâu càng phiền phức.”
Phương Hằng cau mày lại.
Đều bị Đế Quốc truy nã rồi, còn muốn trở về trong thành nữa sao?
“Trong thành tạm thời không thể trở về nữa rồi, trở về vùng đất Ôn Dịch trước, vật liệu và máy móc ta sẽ nghĩ cách lấy về.”