Phương Hằng sờ cằm.
Họ còn thời gian, thừa cơ Đế Quốc chưa kịp phản ứng, họ sẽ chiếm lấy quặng mỏ dựa vào phân thân zombie! Thuận tiện chiếm cả thành phố luôn!
Sau đó họ sẽ tạo ra một tháp pháp sư trong Đế Quốc, hoàn thành thông đạo dịch chuyển!
Phương Hằng nghĩ vậy, chợt phấn chấn hơn: “Đi, ta đưa ngươi đi tìm lại thể diện!”
...
“Cái gì! Thành phố Haney đã thất thủ!”
Cách đây không lâu, Ngự Lâm Vệ đã đi tới thành phố Đế Quốc gần thành phố Haney nhất thông qua thông đạo dịch chuyển.
Nhận mệnh lệnh của bệ hạ, Tiêu Vân không dám mảy may lần lữa, lập tức dẫn đội ngũ tiến về thành phố Haney.
Không ngờ đội ngũ chỉ mới đi được nửa chặng đường, tin tức thành phố Haney bị chiếm đóng được truyền về từ đoàn điểu sư dò đường phía trước.
Tiêu Vân biến sắc tận mấy lần.
Lúc nhận nhiệm vụ, hắn đã xem Phương Hằng như kẻ thù nguy hiểm nhất rồi.
Không ngờ thế mà vẫn coi thường hắn!
Có thể đoạt lấy thành phố Haney trong thời gian ngắn đến vậy!
Đây là điều mà ngay cả Man tộc cũng chưa từng làm được...
Các người chơi theo sau đội Ngự Lâm Vệ chuẩn bị đối phó với vùng đất Ôn Dịch đều tỏ ra bối rối kinh hoàng.
Sao có thể làm được chứ?
Trong thời gian ngắn như vậy?
Mọi người không khỏi xì xào bàn tán.
Hầu hết người chơi đều nằm trong công hội hoặc tổ đội nhỏ trong trò chơi, trước đây không lâu họ đã nhận được một nhiệm vụ do phe đế quốc ban bố và đã đến hội họp với Ngự Lâm Vệ, với hy vọng có thể ít nhiều kiếm được bộn phần thưởng.
Nào ngờ đi được nửa đường thì lại nghe tin dữ thành phố Haney bị đánh chiếm.
Trên thực tế, đại đa số người chơi không hoàn toàn hiểu biết về vùng đất Ôn Dịch.
Dù sao vùng đất Ôn Dịch quật khởi quá nhanh, rất nhiều người mới nghe đến tên này lần đầu tiên.
“Phương Hằng!”
Tiêu Vân âm thầm ghi nhớ cái tên này, đưa tay ra hiệu nói với đội ngũ: “Truyền lệnh! Toàn đội tăng tốc! Tranh thủ vùng đất Ôn Dịch vừa mới chiếm cứ thành phố Haney chưa đứng vững vàng, nhất thiết phải đoạt lại thành phố Haney!”
“Vâng!”
Tiêu Vân thúc đẩy sĩ khí của đoàn đội và dẫn đầu đội ngũ nhanh chóng truy đuổi về hướng thành phố Haney.
Tuy nhiên, đoàn đội tiến về phía trước chỉ hơn mười phút thì lại dừng bước.
Con đường phía trước đã bị chặn bởi một khu rừng rậm.
Khu rừng trước mắt rất kỳ lạ, dây leo rậm rạp chằng chịt cuộn vào nhau làm chắn hết đường đi phía trước.
Khu rừng rậm?
Tiêu Vân giơ kính viễn vọng nhìn ra xa.
Phóng mắt nhìn, toàn một màu xanh rờn!
Tiêu Vân chau mày, nhìn ra xa hơn.
Vẫn là một khu vực rừng rậm rộng lớn xanh um tươi tốt.
Vùng rừng rậm này dường như không thể nhìn thấy đến tận cuối cùng!
Tiêu Vân lấy làm quái lạ, hắn cầm lấy bản đồ từ tay thuộc hạ để xem xét tường tận, so sánh rừng rậm trước mắt, trong mắt lộ vẻ khác thường.
“Vùng rừng rậm này là sao vậy? Tại sao không hiển thị trên bản đồ?”
Vài tên dẫn đường đi theo cũng nhốn nháo giơ kính viễn vọng lên nhìn ra xa.
Nhìn một mảng lớn xanh rờn phía trước bị dây leo bám vào, nhóm dẫn đường cũng hoang mang.
“Không đúng, mỗi ngày ta đều đi con đường này, không thể đi nhầm được.”
“Không thể nào, ở đây vốn không có, sao tự dưng lại xuất hiện một khu rừng lớn ở giữa như thế được, chẳng lẽ là...”
“Ta sinh sống ở đây mấy chục năm, chưa từng thấy khu rừng rậm này bao giờ cả.”
“Thần thụ!”
“Nhất định là thần thụ, đây là Thần tích.”
“Lời đồn ở vùng đất Ôn Dịch là thật.”
Mấy người dẫn đường không khỏi tự lẩm bẩm.
“Thống lĩnh đại nhân, thần thụ bao vây trọn cánh rừng rồi, chuyện này…”
Chẳng những là nhóm dẫn đường, mà người chơi theo sau đoàn nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc.
Họ đã từng nghe nói về danh tiếng của thần thụ vùng đất Ôn Dịch.
Theo như đồn đại, vùng đất Ôn Dịch đã dựa vào sức mạnh của thần thụ để tiêu diệt quân đoàn Man tộc.
Ngay từ đầu, nhóm người cũng đều ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.
Dạo gần đây, đồ giả quá nhiều, thực tế quá khó phân biệt rõ ràng.
Chà, cho dù vùng đất Ôn Dịch thật sự có thể chống lại cuộc tấn công của Man tộc, nhưng muốn lấy sức một mình chống lại toàn bộ Đế Quốc loài người là quá mức tự tin.
Hiện tại tận mắt thấy rừng rậm được bao phủ bởi thần thụ, rốt cuộc các người chơi mới nhận ra độ khó của nhiệm vụ lần này.
Nhìn thấy đoàn đội đằng sau khá hỗn loạn, Tiêu Vân cau mày, trong lòng cũng run lên theo.
Hắn cũng đã từng nghe nói về thần thụ khổng lồ ở vùng đất Ôn Dịch trước đó.
Nhưng có tin đồn rằng thần thụ chỉ tồn tại ở khu vực vùng đất Ôn Dịch.
Nhưng vị trí hiện tại của họ vẫn còn cách rất xa thành phố Haney mà!
Lúc nào thì thần thụ đã có thể lan tràn khuếch tán đến đây rồi?
“Hừ!”
Trong lòng rất đỗi kinh ngạc, mặt ngoài Tiêu Vân vẫn gắng gượng trấn định, tỏ vẻ ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, giơ trường kiếm trong tay lên chỉ xéo tới rừng rậm trước mặt: “Giả thần giả quỷ! Ngự Lâm Vệ nghe lệnh! Tiến lên! Mở đường!”
“Vâng!”
Nhóm Ngự Lâm Vệ Đế Quốc đồng thanh đáp.
Đội Ngự Lâm Vệ kết trận tiến lên và sử dụng những thanh trường kiếm sắc bén của mình để cố gắng tạo ra một con đường xuyên qua từ bụi gai rừng rậm.
“Xì!!”
Tính bền dẻo của dây leo vượt qua sự tưởng tượng của Ngự Lâm Vệ.
Thị vệ Đế Quốc vung thanh kiếm thép tinh, tốn rất nhiều sức lực để cắt đứt dây leo dọc đường, buộc phải mở một con đường xuyên qua khu rừng bị dây leo bao phủ.