Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1729 - Chương 1731: Chương 1731: Thần Thụ Rừng Rậm (2)

Chương 1731: Chương 1731: Thần thụ rừng rậm (2)

Bầu không khí trong đội khá ngột ngạt.

Sắc mặt của những người chơi đi theo sau đội ngũ đều hơi khó coi.

Tuy Ngự Lâm Vệ đã tạm thời phá được một cái lỗ hổng trong rừng nhưng hiệu suất quá chậm.

Với tốc độ chậm rãi tiến tới này, phỏng chừng đội ngũ sẽ đến thành phố Haney vào ngày mai chăng?

Vả lại...

Những người chơi đi theo sau đoàn đội nhìn nhau.

Họ không dám tùy ý xâm nhập vào loại rừng rậm quỷ dị này.

“Xì... xì xì xì...”

Tiếng gì vậy?

Nghe thấy âm thanh đột ngột vang lên, những người chơi không khỏi lại ngẩng đầu nhìn về phía lối vào đã được khai phá của khu rừng.

“Coi chừng!!”

“Cái gì?”

“Đằng sau đấy! Dây leo! Coi chừng đó!!”

Người chơi hô hào nhắc nhở.

“Xì xì xì...”

Đột nhiên, dường như khu rừng cảm nhận được kẻ xâm nhập, những dây leo mảnh nhỏ kéo dài ra từ khu rừng!

“Lui! Mau lui lại!”

Mắt thấy dây leo rậm rạp lan tràn từ bốn phương tám hướng, khiến nhóm Ngự Lâm Vệ vượt mọi chông gai tiến vào rừng rậm phải biến sắc, lập tức chạy ngược ra khỏi khu vực rừng rậm.

Trong phút chốc, con đường nhỏ Ngự Lâm Vệ vừa mới tốn hết sức lực phá mở lại bị dây leo bụi gai rậm rạp lấp cực kỳ kín kẽ.

Đoàn đội lại im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của nhóm Ngự Lâm Vệ.

Sắc mặt mọi người nặng nề.

Họ nhận ra rằng, họ đã bị cánh rừng này triệt để ngăn cản ở bên ngoài.

Trong lòng những người chơi lại thấy hơi may mắn.

May là vừa nãy không đi vào quá sâu, nếu không tiểu đội này cũng có thể mắc vào đó.

“Không có tài cán!”

Tiêu Vân nheo mắt, trong ánh mặt sượt qua vẻ phẫn nộ, giơ tay phải lên cao.

“Ném lửa!”

Uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh!!

Đội ngũ pháp sư Hoàng thất đi theo nhận được lệnh, cùng lúc ném hàng loạt quả cầu lửa vào khu rừng, ngự lâm vệ cũng thắp những mũi tên lửa, bắn vào trong cánh rừng những mũi tên cháy rực.

Hứ, thần cây?

Chỉ cần là cây thì sẽ đốt được!

Tiêu Vân mặt mày căm phẫn.

Nếu như đã không vào được, vậy thì sẽ khiến toàn bộ khu rừng, cả cái gọi là thần cây đó cùng thiêu rụi hết!

“Vù! Vù vù!!!”

Ngọn lửa vào rừng, sau khi mắc vào dây leo liền bốc cháy mạnh mẽ.

Đối phó với cây dây leo, tác dụng của lửa được bộc lộ hiệu quả.

Ngọn lửa dần dần lan rộng sang xung quanh.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sức nóng từ phía trước.

Chốc lát, các cung thủ đã giải phóng xong ba đợt mũi tên lửa, bắt đầu đổi sang đạn dược.

Nhưng vẻ mặt của Tiêu Vân lại nặng nề hơn.

Tại sao lại như vậy?

Hễ khi các pháp sư và cung thủ ngừng việc tấn công lại, ngọn lửa cũng chỉ duy trì thêm chốc lát rồi tắt dần.

Cảnh tượng thiêu rụi cả cánh rừng trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

“Xì xì xì…”

Nhìn kỹ lại thì, trên lớp dây leo chết cháy trước đó nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp dây leo và cành mới.

Mấy phút ngắn ngủi, khu rừng trước mắt lại trở về dáng vẻ rậm rạp như trước kia.

Các người chơi đồng loạt ngơ ngác.

Cánh rừng này kỳ quái thật!

Có thể như vậy sao? Thật sự không thể vượt qua cánh rừng này ư?

Đến đây với khí thế hùng hổ, hiện giờ thì ngay cả cái bóng của kẻ thù cũng chẳng nhìn thấy?

Thần thụ thật sự lợi hại như vậy sao?

Tiêu Vân mặt mày tái mét.

Ngự lâm vệ là tinh nhuệ của đội quân tinh nhuệ Hoàng thất, vậy mà bị chặn lối chỉ bởi một cánh rừng!

Nhưng hắn lại không có bất cứ cách nào!

“Thống lĩnh Tiêu!”

Nơi chân trời, số binh sĩ của đội quân tinh nhuệ Đế quốc cưỡi điểu sư sau khi lượn vài vòng liền đáp xuống từ trên không.

Một tên chiến sĩ của đội quân tinh nhuệ Đế quốc, quỳ một gối xuống bẩm báo với Tiêu Vân: “Thống lĩnh Tiêu, vừa nhận được thông tin, thành phố Lincoln bị vùng đất Ôn Dịch tập kích, Đại tướng quân Đặng Văn đang xoay sở đến gần Lincoln để tiến hành chi viện.”

Tiêu Vân mắt đỏ lên trong giây lát, lóe lên tia hung tàn.

Các người chơi nghe thấy lại không kìm được mà nhỏ tiếng thảo luận với nhau.

Gì chứ?

Thành phố Lincoln?

Chỗ đó không phải là khu vực trung bộ của Đế quốc hay sao? Lúc nào rồi mà vùng đất Ôn Dịch còn chạy qua đó nữa chứ?

Quá đáng sợ cũng thật điên cuồng.

Mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ, vùng đất Ôn Dịch đối mặt với Đế quốc hùng mạnh nhưng lại chẳng hề yếu thế, thậm chí còn chủ động tấn công, hoa nở nhiều nơi, trực tiếp động thủ với thành phố thuộc khu vực trung bộ của Đế quốc?

Phải biết rằng nó không giống với thành phố biên giới như thành phố Haney.

Thành phố Lincoln thuộc trung bộ của Đế quốc, cũng có nghĩa là Quân đội Đế quốc có thể thông qua thông đạo dịch chuyển nhanh chóng đến đó chi viện!

Hơn nữa còn mất đi sự bảo vệ của Thần thụ, vùng đất Ôn Dịch muốn chiến đấu trực tiếp với Quân đội của Đế quốc sao?

“Đại nhân, chúng ta có cần đến chi viện cho thành phố Lincoln không.”

Tiêu Vân thu hồi ánh nhìn khỏi người tên đặc vệ, nhìn khu rừng rậm chắn lối ở phía trước một cái, nói nặng nề: “Không cần, Đại tướng quân Đặng Văn đủ để ứng phó, chúng ta cứ ở lại đây trước, đốt tiếp đi! Ta không tin không thể đốt sạch cánh rừng này!”

“Rõ!”

……

Thế giới bên ngoài, sau khi nhận được tin vùng đất Ôn Dịch tấn công thành phố Lincoln, những người chơi nhất thời lại tìm được trò vui.

Dù là có chuẩn bị tham gia hay không, đều góp lửa trên diễn đàn, kêu gào chạy đi chi viện cho thành phố Lincoln hòng nhận thưởng của Đế quốc.

Trước đó, khi giúp Đế quốc đối phó với Man tộc đã giúp người chơi có được một phần thưởng nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment