Một bên là Đường Mạch – người kế vị chính thức của Đế Quốc, còn một bên khác là Salvador đã trở thành quái vật điên cuồng.
Binh lính Đế Quốc không chút nào do dự mà đưa ra lựa chọn trong giây lát, lần lượt đứng về phe Đường Mạch.
Nhìn tình hình này, Ed và những người chơi còn lại không khỏi cảm thấy hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn muốn khui champagne ăn mừng luôn!
Thành công rồi!
Lãnh chúa Phương Hằng quá mức ấn tượng rồi!
Sau khi nhiệm vụ thu thập chứng cứ phạm tội của Salvador được hoàn thành đến 200%, ấy thế mà vẫn có thể nhẹ nhàng trực tiếp đạt được sự công nhận từ Đế Quốc và lấy được vương quyền vậy luôn?
Hắn làm sao cũng không ngờ tới chuyện Salvador sẽ biến thành ma vật ở trước mặt mọi người!
Có thể nói là niềm vui bất ngờ!
Hiện tại bọn họ chỉ cần đối phó với một Salvador đã bị tà ma hóa là được.
Trên thực tế, đoàn đội người chơi đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu cho trận chiến với Boss cuối.
Salvador cứ một mực trốn trong hoàng thất không chịu ra ngoài, đoàn đội người chơi cũng điều tra được một số tin tức, xác nhận Salvador có liên quan tới nghiên cứu 'tà ma', Lý Tuyết đã sớm phán đoán xác suất Salvador sở hữu được năng lực tà ma hóa là rất lớn.
Cộng thêm trước đó Phương Hằng lấy được thông tin chứng thực từ quyển sách của Salvador, bọn họ xác định Salvador đã từng sử dụng 'hạt giống quỷ' để tiến hành thí nghiệm lên chính mình.
Trận chiến với Boss cuối rất nhanh sẽ diễn ra như trong dự tính.
Hai người Milhauch và Vi Thao liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lúc gật nhẹ đầu.
“Cùng lên đi, tiêu diệt hắn!”
Đồng thời, một hàng nhắc nhở trò chơi nhảy ra trên võng mạc của nhóm người chơi.
‘Nhắc nhở: Người chơi phát động nhiệm vụ đặc biệt – Trừng trị’.
......
Địa cung.
Trong bóng tối, một mình Phương Hằng treo ngược trên trần nhà, quan sát đám người Thánh đình ở cách đó không xa.
Đại giáo chủ Karkila dựng thẳng quyền trượng đang cầm trong tay trên mặt đất, từng luồng tia sáng màu vàng tỏa ra.
Sau khi tia sáng bùng lên, một tấm khiên ánh sáng màu vàng sậm được ngưng kết ở trung tâm, bao phủ tất cả mọi người trong đoàn đội.
Thể nguyên phệ dường như có một chút kiêng dè đối với thuộc tính Thánh quang, thế nên không có chủ động tấn công.
Đại chủ giáo Karkila đứng trước bục tròn bày ra tư thế cầu nguyện, thầm đọc những lời cầu nguyện.
Ánh sáng vàng dần dần nở rộ trước người.
Thể nguyên phệ trên bục tròn theo bản năng cảm nhận được sự uy hiếp, bắt đầu co rút về phía sau từng chút một.
Ánh sáng vàng có tính công kích, nhưng vẫn chậm rãi dọc theo lối vào hang động tràn vào, cho đến khi chìm sâu vào bên trong hang động.
“Xèo xèo xèo xèo......”
Từ đáy hang động truyền đến âm thanh xèo xèo nghe như tiếng nước sôi bốc hơi.
Thể nguyên phệ cảm giác được chuyện gì đó, nó không ngừng giãy dụa muốn trèo ra khỏi hang sâu, tốc độ trốn đi càng lúc càng nhanh.
Phương Hằng lén lút quan sát hành động của Thánh đình từ xa, không kiềm được than thầm trong lòng.
“Người của Thánh Đình quá kỳ lạ......”
Bọn họ vậy mà lại điều khiển Thánh quang để làm hao mòn đi phong ấn dưới hang sâu?
Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?
Tại sao nhìn qua trái lại cứ giống như là muốn trợ giúp thể nguyên phệ thoát ra khỏi hang sâu vậy?
Đột nhiên, Phương Hằng cảm nhận được một tầm mắt đánh tới phía hắn, liền nhìn lại hướng phát ra ánh mắt đó một cách đề phòng.
Đường Vũ và các hộ vệ đứng thủ hộ ở sau lưng Karkila, đang cảnh giác nhìn ra đằng sau.
Trong số đó có một lão giả đến từ Thượng nghị viện dường như đã nhận ra có thứ gì đó ở chỗ hắn, hướng đến khu vực này để tìm kiếm.
“Không ổn, sắp bị phát hiện rồi.”
Lòng Phương Hằng khẽ lay động, lập tức thu hồi ánh mắt không tiếp tục quan sát và lại lần nữa tiêu hao thể lực để mở kỹ năng ẩn nấp, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Lão giả nhìn tới khu vực của Phương Hằng ở nơi xa, trong lòng có hơi nghi ngờ, đang lúc định tiến lên hai bước thăm dò thì có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ phía sau thông đạo của địa cung, thế là lại ngừng bước chân.
Một thị vệ khác nhỏ giọng bẩm báo với Đường Vũ: “Đường Vũ Điện hạ, bọn họ hẳn là tới rồi.”
“Ừ.”
Đường Vũ gật đầu, xoay người lại nhìn ra sau, nghênh đón người tới.
Phía sau thông đạo, Tiêu Vân dẫn theo đoàn đội tìm kiếm địa cung vội vội vàng vàng chạy đến.
Tất cả mọi người đều bị thu hút, nhìn qua đoàn người Tiêu Vân.
Tiêu Vân lúc này trông hết sức thê thảm, trên quần áo dính đầy vết máu, đồng thời trong đội ngũ còn có người bị thương nặng, miễn cưỡng nhờ vào đồng đội dìu bước tiến lên.
Đọan thông đạo lúc trước quá nguy hiểm!
Tiêu Vân phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tránh thoát khỏi tay thể nguyên phệ từ trong khe hở vách tường mà tiến vào khu vực trung tâm, toàn bộ đoàn đội cũng vì lý do này mà đã phải trả một cái giá cực kỳ to lớn.
Bây giờ nhìn thấy đám người tập hợp trước bục tròn, sắc mặt Tiêu Vân thay đổi, trường kiếm chỉ xiên đến phía trước.
Tìm được rồi! Những kẻ từ bên ngoài xâm nhập vào địa cung!
Nhưng khi thấy rõ gương mặt của người đứng đầu, Tiêu Vân nhất thời có một chút ngẩn người.
Sao lại là hắn!
Một trong số những người kế vị hoàng thất của Đế Quốc, Đường Vũ!
Nhìn thấy người tới nâng vũ khí lên, đội thị vệ và nhóm Thánh Kỵ Sĩ sau lưng Đường Vũ cũng lập tức triển khai thế trận.