Hai bên giương vũ khí lên đối đầu với nhau.
Trong lòng Tiêu Vân kinh ngạc không thôi.
Hắn vẫn luôn suy đoán xem đến tột cùng là ai đang lén lút xâm nhập địa cung, còn gây ra một trận hỗn loạn lớn trong hoàng thành và cả việc bắt tay hợp tác với Man tộc công kích hoàng thành Đế Quốc trước đó nữa.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới kẻ đứng sau điều khiển hết thảy mọi chuyện vậy mà lại là Đường Vũ!
Sắc mặt của Ovian – Hội trưởng hội học thuật luyện kim đi cùng với Tiêu Vân tới đây càng trở nên tối tăm hơn.
Không xong rồi!
Hắn nhìn thấy quá nửa thể nguyên phệ trên bục tròn đã trèo ra từ trong hang sâu! Thể nguyên phệ dạng dịch thể đã che phủ hơn phân nửa khu vực của toàn bộ bục tròn.
Còn có đám người Thánh đình đó nữa!
Bọn họ đang làm gì vậy?
Họ đang trợ giúp thể nguyên phệ thoát ra khỏi phong ấn đấy ư!!
Điên rồi! Thế giới này đều điên cả rồi!
Ovian vội vã hấp tấp ngăn cản, lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi đang làm gì đấy! Còn không mau dừng tay!”
Ánh mắt khinh thường của Đường Vũ thoáng qua người Ovian, trực tiếp phớt lờ không thèm trả lời, rồi lại nhìn về phía Tiêu Vân, trầm giọng nói: “Tiêu Thống lĩnh, đúng lúc ngươi cũng tới rồi, nhìn thấy ta mà không quỳ xuống hành lễ à?”
Tâm trí Tiêu Vân lướt qua một vài ý nghĩ, nghiến răng chắp tay nói: “Bái kiến Điện hạ.”
“Tiêu Thống lĩnh, ngươi có biết Salvador đã làm những chuyện xấu xa này không?”
Tiêu Vân hơi biến đổi nét mặt.
Không hẳn là tất cả mọi chuyện, nhưng hắn đương nhiên cũng biết được một ít.
“Trông ngươi giống như không muốn nói, vậy thì để ta nói, Salvador mưu hại Tiên Hoàng, còn bí mật nuôi dưỡng tà ma bên trong hoàng thất.” Đường Vũ nhìn chòng chọc vào Tiêu Vân và nói tiếp: “Hiện tại chứng cứ đã ở ngay trước mắt, tin tức này chẳng mấy chốc sẽ lan truyền rộng rãi khắp Đế Quốc, Salvador không còn là Quân Vương của Đế Quốc nữa, thế nên bây giờ ngươi biết bản thân nên làm thế nào rồi chứ?”
Tiêu Vân nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Vẫn mong Điện hạ nói năng thận trọng, những gì mà ngài nói đều có chứng cứ cả sao?”
“Hừ! Chứng cứ tất nhiên là có!”
Sắc mặt Đường Vũ bỗng chốc thay đổi, hừ một tiếng giễu cợt, “Ngươi và Salvador thân cận như vậy, hắn đã làm những chuyện gì, trong lòng ngươi đều hiểu rõ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là ngoan cố chống cự và chết cùng với hắn, hay là làm việc giúp ta? Ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần làm việc cho ta, mọi chuyện cũ trước đây đều sẽ không truy cứu nữa, đồng thời còn giao cho ngươi những nhiệm vụ quan trọng!”
Nét mặt của Tiêu Vân liên tục biến đổi.
Phương Hằng bí mật quan sát từ xa, nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lòng không khỏi âm thầm cổ động.
Đừng đồng ý với hắn!
Đánh nhau đi!
Mau mau đánh nhau đi!
Nước đục rồi hắn mới tìm được cơ hội thả câu!
Phương Hằng còn đang thầm khích lệ Tiêu Vân trong đầu thì đột nhiên để ý đến mấy dòng nhắc nhở trò chơi hiển hiện trên võng mạc.
'Nhắc nhở: Nhiệm vụ trước mắt của người chơi – Nhiệm vụ Cuộc phản loạn ở Đế Quốc, xảy ra thay đổi'.
'Nhắc nhở: Người chơi đã thu thập được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Salvador, độ hoàn thành nhiệm vụ vượt trên 200%, tiến trình kế tiếp của nhiệm vụ xảy ra thay đổi'.
'Nhắc nhở: Đoàn đội người chơi hoàn thành nhiệm vụ – Vạch trần bộ mặt thật của Salvador, đoàn đội người chơi thu được lượng lớn danh vọng Đế Quốc, độ thiện cảm giữa đoàn đội người chơi và Đường Mạch tăng lên đáng kể'.
'Nhắc nhở: Đoàn đội người chơi phát động nhiệm vụ ở giai đoạn hiện tại – Trừng trị'.
Tên gọi nhiệm vụ: Trừng trị.
Thuyết minh nhiệm vụ: Salvador ngấm ngầm khống chế hoàng thất, phạm phải đủ loại tội ác xấu xa, dưới sự mất kiểm soát đã tiến vào trạng thái tà ma hóa, hãy trợ giúp diệt trừ Salvador.
Yêu cầu nhiệm vụ: Diệt trừ thể dị hóa Salvador.
Phần thưởng nhiệm vụ: Rất nhiều danh vọng Đế Quốc, lượng lớn danh vọng người kế vị Đế Quốc (liên quan đến việc mở khóa các nhiệm vụ tiếp theo).
Phương Hằng nhìn thấy nhắc nhở nhiệm vụ liền nhướng mày.
Ấy? Đây lại là tình huống gì đây?
Bên phía Ed phát động nhiệm vụ sao?
Không phải bọn họ đã chạy trốn rồi à?
Tại sao lại chạy tới chỗ Salvador luôn vậy?
Mà khoan đã, Salvador cũng bị tà ma hóa ư?
Trong lúc đang suy ngẫm, Phương Hằng nhìn thấy ở đằng trước, một lão giả tóc bạc trắng của Thượng nghị viện bước ra từ sau lưng Đường Vũ.
“Tiêu Vân, ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ nữa sao!”
Sau khi Tiêu Vân trông thấy lão giả, sắc mặt biến đổi trong phút chốc.
“Thất gia gia.”
“Quỳ xuống!” lão giả nhìn Tiêu Vân, nói một cách nghiêm nghị: “Ta bảo ngươi quỳ xuống!”
Tiêu Vân siết chặt hai nắm tay, hít sâu một hơi, rồi quỳ một gối xuống đất.
Đường Vũ thấy vậy thì trong lòng nhẹ nhõm.
Thất gia gia của Tiêu Vân là một trong số những quan chấp chính của Thượng nghị viện, lợi dụng Thượng nghị viện để khống chế Tiêu Vân cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
“Đứng lên đi thôi, biết sai chịu sửa thì không gì sánh bằng, sau này nghe lệnh Đường Vũ Bệ hạ làm việc, Bệ hạ đã đồng ý với Thượng nghị viện rằng chuyện gì đã qua sẽ không nhắc tới nữa.”
“Dạ! Thất gia gia.”
Tiêu Vân lập tức đưa ra quyết định, cung kính hành lễ với Đường Vũ, “Bái kiến Bệ hạ.”
“Quá tốt rồi.” Trên mặt Đường Vũ lộ ra nụ cười ấm áp, “Sau này còn cần Tiêu Thống lĩnh trợ giúp.”
Ngự Lâm Vệ còn lại đều là theo Tiêu Vân đến đây, đương nhiên là nghe theo Chỉ huy trưởng dẫn dắt, mà các binh lính Đế Quốc còn sót lại thì có một chút do dự, nhưng rồi cũng không làm ra hành động gì mà lần lượt lựa chọn quy thuận Đường Vũ.