“Lão Hắc bảo chúng ta tiếp tục kế hoạch, tìm mẫu vật virus G trước.”
“Ừm.”
Đặng Hân gật đầu một cái.
Nàng chú ý tới vị trí mật đạo cũng không bị di chuyển.
Vận may không tệ!
Lần này vốn chuẩn bị kế hoạch tiêu diệt toàn bộ zombie vuốt quỷ, không ngờ đã có người sớm đến giúp mình.
Hơn nữa xem ra, người đến trước kia cũng không ý thức được nơi này còn có một lối đi bí mật.
“Các ngươi dời nó đi.”
Hai người Mục Tử Khôn và Đường Huân chia nhau đi đến hai bên kệ hàng.
Một người đẩy, một người kéo.
“Ken két...”
Kệ hàng chậm rãi bị đẩy ra, dần dần lộ ra cửa vào lối đi ở phía sau.
“Tình báo của Lão Hắc quả không sai, cửa vào ở ngay phía sau kệ hàng.”
Đặng Hân âm thầm mừng rỡ.
Cứ như vậy, bọn họ cách nhiệm vụ hoàn thành càng gần thêm một bước.
Nhưng ba người Đặng Hân cũng không chú ý đến, trong một xó xỉnh u ám phía sau lưng bọn họ, Phương Hằng đang đứng ở bên trên một kệ hàng, lạnh lùng chăm chú nhìn bọn họ.
Không chỉ có Phương Hằng.
Ở nơi mấy người Đặng Hân không thấy được.
Trên tầng cao một vài kệ hàng và trên xà ngang bằng thép ước chừng có khoảng hơn hai mươi zombie dây leo đang ẩn núp!
Bên trong căn phòng vô cùng u tối, thùng giấy che chắn hoàn toàn thân thể bọn chúng.
Hơn nữa Phương Hằng và đám zombie đều có kỹ năng che giấu khí tức.
Đoàn đội người chơi của Đặng Hân rất dễ dàng bỏ qua một điểm mù là trần nhà này.
Bọn họ căn bản không có ý thức được sự tồn tại của Phương Hằng và đám zombie!
“Virus G? Lại còn có cả mật đạo và két bảo hiểm nữa à?”
Nghe thấy đoạn đối thoại của mấy người họ, Phương Hằng âm thầm cảm thấy may mắn.
Thật may là gặp được đám người này chỉ đường, nếu không ép hắn một thân một mình lục soát cửa hàng kim khí không chừng sẽ phải tốn mất một khoảng thời gian rất dài.
Trên thực tế, nếu không gặp được đám người Lão Hắc, Phương Hằng hơn phân nửa sẽ chọn cách để đám Zombie phá huỷ toàn bộ cửa hàng kim khí!
Như vậy vừa tốn thời gian vừa tốn sức, hơn nữa hắn cũng không biết mật mã két bảo hiểm.
Phương Hằng trốn trong bóng tối, móc một cái mặt nạ siêu nhân điện quang đồ chơi từ trong ba lô ra.
Đeo mặt nạ lên, Phương Hằng âm thầm ra lệnh cho zombie dây leo đánh lén.
Ba người Đặng Hân cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, bọn họ lấy hết sức đẩy kệ hàng ra, lộ ra cửa hầm phía sau kệ hàng.
Nhìn thấy lối đi bị mở ra, Đặng Hân đang định nói gì đó.
Đột nhiên, nàng cảm giác được phía sau gáy truyền đến một dòng khí lạnh buốt.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!!!”
Tiếng vang nhỏ xíu khiến cho cả người Đặng Hân giật mình một cái.
Nàng không kịp quay đầu, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!!”
Trong nháy mắt tiếp theo, Đặng Hân cảm giác được cổ của nàng bị người khác dùng hết sức bóp chặt lại!
Nàng theo bản năng đưa tay ra sờ lên cổ họng.
“Ưm!”
“Bốp!!”
Đặng Hân bị dây leo quấn chặt cổ lại, cả người bị treo lên không trung!
Trong quá trình đó, thân thể bị đụng vào một bên kệ hàng phát ra một tiếng bốp.
“Cái quái gì!!”
Tất cả đều xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Hai người Mục Tử Khôn và Đường Huân nghe được tiếng động, vừa quay đầu lại, sắc mặt lập tức đại biến!
Dây leo từ trên cao treo xuống quấn chặt lấy cổ Đặng Hân, kéo cả người nàng lên trên, treo giữa không trung.
Dây leo?!
Từ đâu ra vậy?
Trái tim hai người bắt đầu nhảy lên kịch liệt, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên.
Năm, sáu con zombie dây leo đang dựa vào dây leo quấn quanh xà ngang bằng thép trên kệ!
Đặng Hân liều mạng giãy giụa, nàng hốt hoảng lôi khảm đao ra đâm lên trên, muốn tự cứu mình.
“Cố lên!”
Mục Tử Khôn lấy lại tinh thần trước tiên, muốn xông lên giúp đỡ một tay.
Vừa định tiến lên, chân hắn giống như bị thứ gì đó quấn lấy, trong lúc xông lên phía trước lảo đảo một cái.
“A!!”
Mục Tử Khôn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Một trận trời đất quay cuồng.
Hắn bị dây leo dưới chân quấn lấy kéo mạnh lên không trung.
Đầu óc Mục Tử Khôn ong ong.
Hắn vất vả lắm mới quen với thế giới trên dưới lộn ngược, nhanh chóng quan sát bốn phía, định tìm đường chạy thoát.
Trong lòng Mục Tử Khôn trầm xuống.
Tiêu rồi!
Đường Huân cũng giống như hắn, chân bị dây leo quấn thật chặt, treo ngược giữa không trung.
“Xoẹt! Xoẹt xoẹt!”
Càng ngày càng nhiều dây leo quấn lấy hai người bọn họ, cho đến khi quấn chặt hai tay hai chân của hai người Mục Tử Khôn và Đường Huân!
Một bên khác Đặng Hân bị dây leo siết đến không thở nổi, nàng cảm giác tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Thanh đao trên tay sớm đã không cầm nổi nữa, rơi xuống đất.
Đột nhiên, dây leo quấn quanh cổ Đặng Hân buông lỏng.
“Ầm!”
Đặng Hân rơi phịch một tiếng xuống đất.
Miễn cưỡng giữ lại được một cái mạng, Đặng Hân mất khống chế, ôm lấy cổ họng ho khan.
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ!”
Ngẩng đầu lên, Đặng Hân đều còn chưa kịp ứng cứu cho đồng đội, một họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào mặt nàng.
Sắc mặt Đặng Hân trắng bệch.
Phương Hằng dùng shotgun đường kính lớn chọc trước mặt Đặng Hân.
“Nào, cho ta một lý do để giữ lại mạng sống của ngươi.”
Đặng Hân hoảng sợ nhìn Phương Hằng.
Cả người Phương Hằng đều ẩn ở trong bóng tối.
Hắn đeo mặt nạ hoạt hình Siêu Nhân Điện Quang, trái lại còn khiến cho Đặng Hân có cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Chúng ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ ở trên người, chỉ cần ngươi thả chúng ta ra, đồ vật bên ngoài trò chơi cũng đều có thể cho ngươi hết.”
“Chậc chậc chậc, đừng có giở trò quỷ với ta.”
“Điều thứ sáu mươi sáu điều khoản bổ sung trong quy định tránh nạn khẩn cấp của Liên bang, đồ vật trong trò chơi Chủ Thần có thể tùy tiện cướp lấy, nếu như liên quan đến bên ngoài trò chơi, thì chính là vơ vét tài sản.”
Phương Hằng bĩu môi, nghiêng đầu hỏi: “Muốn sống à?”
Đặng Hân không muốn chết, nàng điên cuồng gật đầu.
Sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại, Đặng Hân mới ý thức được người thần bí trước mắt này đáng sợ cỡ nào.
Trên đỉnh đầu, tất cả đám zombie dây leo lít nha lít nhít ẩn mình trong bóng tối đều do hắn thao túng sau lưng!
Người này chính là ma quỷ!
Ngay từ lúc mới bắt đầu, hắn đã ẩn nấp ở chỗ này! Chờ cả tiểu đội đưa tới cửa.