Sau khi cân nhắc về cách biệt thực lực giữa hai bên trong vài phút ngắn ngủi, Đặng Hân lập tức đánh mất ý định phản kháng.
Không đánh thắng được!
Hiện tại nàng chỉ mong được sống.
“Lấy tất cả mọi thứ trong ba lô của ngươi ra đây.”
Đặng Hân lập tức làm theo, lôi ra hết tất cả vật liệu tài liệu trong ba lô, bày từng cái dưới đất.
Phương Hằng dùng shotgun hướng về phía Đặng Hân, lạnh lùng chăm chú nhìn nàng.
Ngoài mặt thì tỉnh bơ, nhưng Phương Hằng đã thầm kêu một tiếng khá lắm trong lòng.
Khá lắm!
Nàng thậm chí còn mang theo cả súng ngắn và gói thuốc nổ nhỏ!
Phương Hằng tự nhủ trong lòng, đám người này quả nhiên có chuẩn bị mà đến. Hắn nhanh chóng thu toàn bộ vật liệu của Đặng Hân vào ba lô.
“Rất tốt, ta cần biết một ít chuyện, hợp tác thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Đặng Hân liền vội vàng gật đầu: “Ta hợp tác!”
“Ừ.”
Phương Hằng gật đầu, vung tay lên.
“Xoẹt! Xoẹt xoẹt!!!”
Đường Huân cùng Mục Tử Khôn đang bị treo trên không trung lập tức bị dây leo kéo vào trong bóng tối.
Sắc mặt Đặng Hân tái mét.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là phòng ngừa các người thông đồng nhau bịa đặt, trong phim ảnh đều là như vậy mà.”
Phương Hằng nhún nhún vai, giọng nói như đang nói chuyện đương nhiên.
“Được rồi, thành thật trả lời câu hỏi, đừng nghĩ đến việc giấu diếm.”
“Tại sao tới đây? Nói chi tiết một chút, bắt đầu lại từ đầu.”
Đặng Hân gật = đầu, bắt đầu nói.
“Chúng ta là một đoàn đội người chơi, nhận được một ủy thác ở chợ đen. Người ủy thác hi vọng chúng ta có thể giúp hắn lấy một món đồ bên trong cửa hàng kim khí.”
“Chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ vào bốn ngày trước. Hôm trước trong lúc dọn dẹp cửa hàng kim khí, chúng ta phát hiện bên trong cửa hàng kim khí có zombie vuốt quỷ cấp hai, lúc ấy năng lực của tiểu đội chúng ta không có cách nào ứng phó được.”
“Vì vậy hôm nay người uỷ thác giúp chúng ta chuẩn bị thuốc nổ cùng súng ống, chúng ta vốn muốn giải quyết zombie vuốt quỷ.”
“Không ngờ sau khi đến đây lại phát hiện zombie vuốt quỷ đã bị tóm gọn, sau đó lại thấy ngươi, còn có những thứ kia...”
Lòng Đặng Hân vẫn còn sợ hãi. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, lại hơi sợ hãi nhìn về phía Phương Hằng.
Phương Hằng hất cằm ra hiệu về phía mật đạo sau lưng.
“Sau đó thì sao? Mật đạo kia là chuyện gì xảy ra?”
“Cụ thể ta cũng không rõ lắm, người ủy thác chỉ nói cho ta vị trí mật đạo và một cái két bảo hiểm phía dưới mật đạo.”
Đặng Hân suy nghĩ một chút, lại lập tức bổ sung.
“Mật mã mở két bảo hiểm là eavan, chúng ta chỉ cần lấy đồ vật bên trong két bảo hiểm ra, mang đến cho người ủy thác là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đó là gì?”
“Người uỷ thác nói là thể virus G.”
“Người uỷ thác là ai?”
“Ta không biết thân phận cụ thể của hắn, ID của hắn trong Ám Võng là Lão Khôi, ước chừng khoảng bảy tám mươi tuổi, cao một mét sáu, không có điểm gì đặc biệt. Bây giờ hắn đang ở bên ngoài, không theo vào cùng.”
“Rất tốt.”
Phương Hằng vỗ tay ra tiếng.
Một số dây leo nhanh chóng lan ra, một lần nữa quấn chặt lấy Đặng Hân, nâng nàng lên không trung.
“Nhớ lấy, không được phát ra bất cứ âm thanh nào, nếu Lão Hắc đến thăm dò cũng đừng để hắn phát hiện ra, nếu không thì ngươi sẽ lập tức bị dây leo giết chết.”
Phương Hằng nói rồi điều khiển đám zombie dây leo lôi Đặng Hân vào bóng tối, đổi một người khác đến tra hỏi.
Thu tất cả trang bị của tiểu đội ba người, lại cẩn thận kiểm tra thông tin, đảm bảo câu trả lời của cả ba không sai lệch.
Làm xong tất cả, Phương Hằng mới bật đèn pin lên, điều khiển hai zombie dây leo cùng nhau tiến vào lối đi phía sau cái tủ để thăm dò.
Phân tích của Khâu Diệu Khang không sai.
Trong cửa hàng kim khí quả nhiên cất giấu virus G!
Kiếm được một khoản lớn rồi!
Phương Hằng xắn tay áo lên.
Virus G có thể cải thiện đáng kể hiệu suất của quá trình nghiên cứu nơi ẩn núp hiện tại.
Nó đáng giá hơn virus T!
Phía sau lối đi là bậc thang thẳng xuống bên dưới.
Đi dọc theo các bậc thang, Phương Hằng tiến vào đại sảnh của tầng hầm.
Trong tầng hầm rất ngăn nắp sạch sẽ, vài cái sofa, bàn gỗ ghế gỗ.
Két sắt được đặt ở một góc rất dễ thấy.
Ngoài ra, bên cạnh tầng hầm còn có một cánh cửa hông.
Vì an toàn, Phương Hằng cẩn thận điều khiển zombie dây leo đẩy cánh cửa hông ra để kiểm tra.
Là kho chứa đồ.
Bên trong vẫn còn sót lại không ít đồ hộp cùng với nước đóng chai.
Nếu những người chơi bình thường gặp được, chính là phát hiện ra một gia tài nhỏ.
Nhưng Phương Hằng lại không hơi hứng thú.
Thậm chí hắn còn chê chúng quá nặng.
Lần nữa trở lại phía trước két sắt, Phương Hằng nhanh chóng nhập mật mã.
Click!
Cửa của két sắt kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Một hộp đựng thuốc nằm yên trong két sắt.
Hộp đựng thuốc có tổng cộng mười tám viên, nhưng hiện tại chỉ còn lại hai viên cuối cùng.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã giành được virus G lỗi x2’.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ - nghi vấn của Khâu Diệu Khang’.
‘Nhắc nhở: Hãy tìm Khâu Diệu Khang để nhận phần thưởng nhiệm vụ’.
Tìm được rồi!
Có điều tại sao lại là virus G lỗi?
Kiếm cả nữa ngày trời kết quả lại là một vật phẩm lỗi?
Phương Hằng cảm thấy khó hiểu, hắn thử tìm kiếm trong đại sảnh của tầng hầm.
Thử lục tung cả tủ quần áo.
Bên trong là một tấm bưu thiếp đến từ thành phố Pinewood và một tấm thẻ nhân viên.
‘Bưu thiếp’
“Lucas, rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ tại sao ngươi lại đột ngột lựa chọn từ chức.
Mọi người đều nói ngươi không hề thích cuộc sống trong công ty.
Sau khi ngươi rời đi, ta đã phát hiện ra một vài vấn đề.
Một số lượng lớn thể virus G lẽ ra phải bị loại bỏ trong thí nghiệm bị phát hiện số lượng không khớp.
Ta đã tra ra một số ghi chép, ngày hôm đó vừa hay là ngày ngươi trực ban.
Uhm…ta không có ý nghi ngờ ngươi.
Ta biết con gái của ngươi đang bị bệnh nặng.
Nhưng lô virus G ấy đã bị loại bỏ.
Được rồi.
Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ giấu kín chuyện này.
Dù thế nào, với tư cách là bạn của ngươi, ta chỉ có thể chúc ngươi may mắn.’’
‘Nhắc nhở: Ngươi đã nhận được vật phẩm - bưu thiếp’.