‘Nhắc nhở: Ngươi đã nhận được vật phẩm – thẻ nhân viên (Lucas)’.
Thì ra ông chủ cửa hàng kim khí từng là nhân viên của công ty Meteor.
Vì muốn cứu sống con gái, hắn mới đánh cắp virus G sắp bị mang đi tiêu hủy từ nội bộ công ty.
Vậy là khớp rồi.
Phương Hằng trầm tư, đại khái sau khi đã làm rõ thắc mắc, hắn lẩm bẩm tự nói một mình.
“Thật trùng hợp, lại đến từ thành phố Pinewood…..”
Công ty Meteor ở thành phố Pinewood có liên quan gì tới sự nghiên cứu và phát triển của virus G không?
Trong lúc suy nghĩ, Phương Hằng lấy thẻ nhân viên và bưu thiếp cất vào balo.
Trở lại tầng trên.
Phương Hằng buông xuống Đặng Hân đang bị treo một mình trên không.
“Ngươi tìm được virus G rồi?’’
Phương Hằng không trả lời, chỉ nói: “Giúp ta làm một chuyện sau cùng.”
“Ngươi nói đi.”
“Đi ra ngoài, dẫn ông chủ của ngươi vào đây, làm xong chuyện này ta sẽ thả ngươi và bạn của ngươi đi, ta nói được làm được.”
Đường Huân và Mục Tử Khôn đang bị treo lơ lửng trên không trung, nghe thấy Phương Hằng nói, lập tức lộ ra vẻ cầu xin.
Đặng Hân nhìn hai người đồng đội trên cao, gật đầu với bọn họ, sau đó lại quay sang nhìn Phương Hằng.
“Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.”
“Đương nhiên rồi, ta cam đoan.”
Phương Hằng nói rồi lùi vào cánh cửa, nhìn Đặng Hân rời khỏi cửa hàng kim khí.
Đặng Hân và Lão Hắc ở bên ngoài nói với nhau vài câu.
Lão Hắc rõ ràng hơi do dự.
Nhưng cuối cùng hắn không chịu nổi bị thuyết phục, cùng Đặng Hân đi về phía cửa hàng kim khí.
Vừa bước vào gian phòng, Lão Hắc nhận ra có điều gì đó không ổn.
Thế nhưng không để hắn kịp có phản ứng, Phương Hằng đã chĩa họng sung đen ngòm ngắm thẳng vào mặt Lão Hắc.
“Bịch! Bịch!”
Bọn hai người Đường Huân đang bị trói giữa không trung rơi xuống đất cùng lúc.
“Bây giờ các ngươi có thể cút đi rồi.”
Ba người Đặng Hân như nhận được lệnh ân xá, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Lão Hắc cau mày.
Hắn nhìn ba người Đặng Hân rời đi, ánh mắt lóe sáng.
Hắn biết mình đã bị lừa rồi, thế nhưng những kẻ tấn công đã đuổi theo hắn.
Đợi đến khi trong cửa hàng kim khí chỉ còn lại hắn và Phương Hằng, Lão Hắc mới bắt đầu nói.
Hắn dùng giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi là ai?”
Phương Hằng tháo mặt nạ đồ chơi Ultraman từ trên mặt xuống.
“Đã lâu không gặp, là Lão Hắc? Hay là Lão Khôi?”
Lão Hắc nhìn thấy Phương Phằng, lúc đầu còn ngạc nhiên đôi chút, sau đó bật cười ha ha.
“Thì ra là ngươi, Phương Hằng, khi ta nhận được video nhiệm vụ lần này của ngươi, ta cảm thấy ngươi thật không tệ.”
“Thành thật mà nói, trước đó ta đã không nghĩ rằng có ai đó sẽ sống sót trong môi trường này.”
Lão Hắc không hề tỏ ra áy náy hay cắn rứt lương tâm, thậm chí còn dùng giọng điệu của một người bạn cũ để chế nhạo.
“Nhưng Phương Hằng, muốn gặp mặt ta thì có rất nhiều cách, dùng cách này để lừa một lão già, quá không hay rồi.”
“Sao ngươi biết được trong cửa hàng kim khí có virus G? Lại còn Alex trước đó nữa, ngươi đã sớm biết Alex bị nhốt tại bệnh viện cộng đồng trấn Hi Vọng phải không?”
“Ha ha.”
Lão Hắc dần dần thả lỏng người, dường như hắn đã không còn sợ khẩu súng ngắn trên tay Phương Hằng nữa.
Thậm chí hắn còn nở nụ cười, nhìn Phương Hằng.
“Phương Hằng, ta là một người môi giới chuyên nghiệp. Ngươi có thể giết ta, nhưng muốn lấy tin tức từ miệng của ta thì phải tốn tiền đấy.”
Phương Hằng cười khẩy.
“Ồ? Ngươi là người môi giới chuyên nghiệp ư? Ngươi không phải là thành viên tổ chức phản Liên bang sao?”
“Đương nhiên không phải, có điều nhóm người Liên bang ấy không nên phân chia rạch ròi như vậy.”
Lão Hắc thanh minh: “Giữ ta và bọn chúng vẫn có sự khác biệt rất lớn, điểm quan trọng nhất là ta chỉ làm việc cho bản thân ta.”
“Thế nhưng, nói cho cùng, giữa chúng ta hình như không có thù hận gì to lớn, đúng không?”
“Vả lại, nếu ta đoán không lầm, ngươi đang có virus G trong tay, lần này ngươi có thể kiếm một khoản lớn rồi, chi bằng bỏ qua hết những chuyện trước đây đi. Ngươi thấy thế nào hả?”
Phương Hằng lạnh lùng nhìn Lão Hắc.
Lời của Lão Hắc, mười phần thì chỉ có thể tin được ba phần.
Đối với loại lưu manh không sợ chết này, Phương Hằng cũng không có nhiều cách giải quyết.
“Được thôi, thương nhân, những chuyện trước đây quên hết đi.”
“Với lại, là một công dân tốt, lựa chọn giao nộp loại nhân vật nguy hiểm như ngươi cho Liên bang, đoán chừng Liên bang còn có thể trao thưởng cho ta….”
Phương Hằng như cười như không nhìn Lão Hắc: “Ngươi định mua lại mạng của mình như thế nào đây?”
“Ồ… Chàng trai trẻ, ngươi cũng học nhanh thật.”
Lão Hắc bật cười ha ha.
“Ngươi cũng đừng hòng giao ta cho Liên bang, ta sẽ không phản kháng, nhưng ta có mười ngàn cách để tự sát đấy.”
“Chi bằng như vậy, chúng ta kết giao thành bạn, ta có thể gửi tình báo miễn phí cho một mình ngươi. Thành thật mà nói, ta đang rất thiếu những người bạn như ngươi.”
“Gần đây ta đang có rất nhiều công việc, rất nhiều nhiệm vụ mà người khác ủy thác nhưng ta lại không tìm được người thực thi, người chơi có năng lực như ngươi vô cùng hiếm.”
Trong lúc nói chuyện, Lão Hắc liếc nhìn zombie dây leo đang ẩn núp trong căn phòng.
Trên thực tế, sau khi biết Liên bang đã giải quyết sự kiện Alex xong, Lão Hắc cũng tiến hành điều tra Phương Hằng.
Hắn tin chắc thực lực của Phương Hằng còn vượt xa hơn, chứ không chỉ đơn giản như bên ngoài như vậy.
Có thể một mình sống sót trong trấn Hi Vọng nguy hiểm, thậm chí còn giúp Liên bang giết chết Alex.
Trong danh sách nguy hiểm do Lão Hắc tự lập, Phương Hằng đã sớm là nhân vật cấp S.
Nhưng bây giờ.
Hắn đã đạt cấp SSS.
Phương Hằng bĩu môi, và đáp lại một cách khinh thường: “Kết giao thành bạn, hoàn thành ủy thác, ý người là giúp ngươi đi làm mấy chuyện chống lại Liên bang đó à?”
Lão Hắc trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Phương Hằng, ta đã điều tra tư liệu về ngươi. Ta biết ngươi có quan hệ mật thiết với Liên bang trong sự kiện Alex.”
“Ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, đừng để bị người của Liên bang tẩy não. Bọn họ không phải người tốt lành gì, tất nhiên, cái đám người phản Liên bang cũng chẳng phải tốt lành gì.”
“Những kẻ đáng thương tìm kế sinh nhai ở Ngày Tận Thế như chúng ta đây cùng lắm chỉ là thương nhân môi giới, kiếm giá chênh lệch, không nên tin bất kỳ một phe nào và đầu tư một cách mù quáng.”