May mắn sao?
Thật sự chỉ trùng hợp thôi sao?
Tang Kiệt nhìn về phía Phương Hằng.
Hắn cứ cảm thấy Phương Hằng đang giấu vài bí mật trên người.
Do dự một lúc lâu, Tang Kiệt lắc đầu, hạ giọng nói: “Các vị tín đồ, hôm nay tất cả những người tham dự thí luyện đều được thông qua.”
Tang Kiệt nói xong quay sang gật đầu nói với thánh kỵ sĩ: “Đưa các tín đồ ngất xỉu đi chữa trị, những người còn lại dẫn họ xuống thay quần áo sạch sẽ rồi tập trung ở đại sảnh.”
“Vâng thưa, quan thẩm phán.”
…
Mười phút sau, Phương Hằng thay quần áo sạch sẽ giống hệt những người tham gia thí luyện xuất hiện trước mặt Tang Kiệt và các quan thẩm phán.
“Hỡi các tín đồ đã tin tưởng và ngưỡng mộ thánh quang, đầu tiên chúc mừng mọi người đã thông qua cuộc thí luyện thần tuyển lần này, tiếp thep ta sẽ tiến hành nghi thức tín ngưỡng để các người nhận được ban ân của thần, hãy theo ta.”
Chẳng quan tâm đến các tín đồ đang hưng phấn thế nào, Tang Kiệt quay người bước xuống cầu thang rồi đi về phía nhà thờ lớn.
Qua mười phút tự hỏi, Tang Kiệt không hề bớt nghi ngờ Phương Hằng mà trái lại còn tăng thêm theo cấp số nhân.
Kadar đi cùng Tang Kiệt một lúc, sau đó bỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng nên nhíu mày, hạ giọng nói: “Tang Kiệt, đây không phải đường dẫn đến nơi được thần ban ân, ngươi định đưa họ đi đâu?”
Tang Kiệt không trả lời mà hỏi lại: “Chẳng phải ngươi nghĩ hắn có tiềm lực trở thành giáo hoàng mới hay sao?”
Đương nhiên Kadar biết ‘Hắn’ trong lời của Tang Kiệt là ai, hắn nhíu mày càng sâu: “Đúng thế, chẳng lẽ không phải vậy sao? Ngay cả tàn chương của cuốn sách Lời thề cũng thừa nhận sức mạnh của hắn, ngươi còn băn khoăn gì nữa?”
Tang Kiệt vẫn luôn tỏ ra nghi ngờ Phương Hằng, hắn thử Phương Hằng liên tục, điều này khiến Kadar cảm thấy hơi khó chịu, hắn nói tiếp: “Ta sẽ kháng nghị lại với hội trưởng lão.”
“Không cần, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi gặp họ.”
“Hả?”
“Ta vừa xin hội trưởng lão mượn sức mạnh của cuốn sách Lời thề đều liên lạc với thần vực, nếu tất cả mọi chuyện đều thuận lợi thì thần vực sẽ chứng minh cho thân phận của hắn, hội trưởng lão cũng sẽ là những người chứng kiến chuyện đó.”
Nghe vậy, đôi mắt Kadar sáng bừng.
“Ừ, Kadar, thật ra ta cũng mong ngươi nói đúng, nếu Phương Thạc thật sự có thể vượt qua được khảo nghiệm của thần vực, đảm bảo không có vấn đề gì, vậy chúng ta sẽ bồi dưỡng hắn thành giáo chủ đời kế tiếp, ta cũng sẽ đề cử với hội trưởng lão để ngươi giữ chức vụ quan trọng là trở thành đạo sư đầu tiên của hắn.”
Kadar bất giác nắm chặt tay.
Nghĩ đến cảnh mà Tang Kiệt miêu tả, Kadar không khỏi cảm thấy kích động, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cảm ơn.”
“Ừ.”
Phương Hằng theo sau mọi người, hắn không biết hai tên quan thẩm phán đang thì thầm bàn bạc chuyện gì, chỉ cảm thấy hơi lo lắng.
Họ từ từ đi cầu thang xuống khu vực bên dưới nhà thờ lớn.
Chắc sắp đến tổng bộ thánh đình rồi nhỉ?
Họ nhanh chóng đi xuống ba tầng dưới lòng đất, sau đó Tang Kiệt đưa mọi người đến trước một cánh cửa lớn ở cuối hành lang.
Tiếp theo, thánh kỵ sĩ Kiều An xếp tất cả tín đồ vào thành một hàng.
“Phương Thạc, bước ra khỏi hàng.”
Trong lòng Phương Hằng khẽ nhảy lên, hắn bước lên nửa bước.
“Trước khi thực hiện nghi thức cần phải chuẩn bị một vài việc, Phương Thạc đi theo chúng ta.” Tang Kiệt nói rồi nhìn về phía thánh kỵ sĩ: “Kiều An, dẫn những người ở đây về trước nghỉ ngơi, nửa giờ sau lại đưa họ đến đây.”
“Vâng!”
Những tín đồ còn lại đều nhìn Phương Hằng với ánh mắt hâm mộ, sau đó họ bị thánh kỵ sĩ đưa đi.
“Đi theo ta.”
Tang Kiệt nói rồi đẩy cánh cửa lớn.
Lúc bước vào đại sảnh, Đồng tử Phương Hằng co rụt lại.
Đó là…
Sau cánh cửa lớn là một hành lang rất dài.
Thánh kỵ sĩ cấp cao và tư tế cấp cao đứng đầy hai bên của hành lang.
Ánh sáng màu vàng từ viên pha lê khổng lồ trên bầu trời, chiếu xuống bệ đá ở chính giữa hành lang đại sảnh.
Trên bệ đá có một quyển sách đang nằm lặng yên.
Phía sau bệ đá, có mười mấy lão giả mặc trang phục truyền giáo.
Tang Kiệt dẫn Phương Hằng bước lên mấy chục bước, sau đó hạ giọng nói: “Xin chào các vị trưởng lão, bên cạnh ta là Phương Thạc, là tín đồ mà ta đã nói với các vị trưởng lão, hiện tại hắn đã vượt qua nghi thức thần tuyển.”
Một người trong viện trưởng lão đứng đằng sau nói với giọng khô khan: “Tang Kiệt, chúng ta tin ánh mắt của ngươi, không cần nói gì thêm, bây giờ giá đình đang phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, không thể chậm trễ, chúng ta nhanh bắt đầu đi.”
“Vâng, cảm ơn hội trưởng lão đã thông cảm.”
Tang Kiệt đứng dậy, cung kính lùi về phía sau mấy bước.
Sau bệ đá, người trong viện trưởng lão xếp hàng, sau đó họ cùng giơ tay.
Bệ đá dần bừng lên ánh sáng màu vàng.
Phương Hằng đi theo Tang Kiệt, hắn cảm thấy có gì đó không đúng khi nghe thấy cuộc trò chuyện của những người này.
Nhưng chuyện đã phát triển đến bước này, hắn cũng không thể chạy trốn.
Hắn nhìn chằm chằm cuốn sách trên bệ đá, trong lòng có một linh cảm mạnh mẽ.
Cuốn sách Lời thề!
Mục đích chuyến đi này của hắn là để tìm kiếm cuốn sách Lời thề!
Sau khi sức mạnh thần thánh dao động mạnh mẽ, cuốn sách lóe lên ánh sáng rực rỡ!
Chỉ nháy mắt, Phương Hằng đã bị bao trùm trong ánh sáng màu vàng, hắn không thể không nhắm mắt để ngăn cản ánh sáng mạnh mẽ này.
Đợi đến khi ánh sáng biến mất, Phương Hằng lại mở mắt quan sát mọi thứ.
Vù…