Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1873 - Chương 1875 - Khai Thông (2)

Chương 1875 - Khai thông (2)
Chương 1875 - Khai thông (2)

Đằng trước, bên trên cuốn sách xuất hiện một khe hở hành lang không gian hình tròn.

Đây là biên giới của hành lang thời không!

Phương Hằng nhìn chằm chằm khe không gian màu tròn được bao trùm trong ánh sáng màu vàng, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Hành lang không gian trống rỗng, chỉ cần nhìn bằn mắt thường cũng có thể thấy không gian bắt đầu vặn vẹo.

Quyển sách kia!

Không thể nghi ngờ gì nữa, nó chắc chắn là cuốn sách Lời thề!

Hơn nữa lời đồn thổi về cuốn sách Lời thề đều là sự thật!

Cuốn sách Lời thề có thể phá vỡ không gian!

Đám thánh kỵ sĩ và các tế tự đứng hai bên hành lang đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt thành kính, khẽ ngâm tụng khẩn cầu.

Một lát sau, một giọng nói nặng nề mà xa xôi vang lên từ trong khe hở không gian hư vô.

“Tín đồ, tại sao lại kêu gọi ta.”

Tang Kiệt bước lên nửa bước, cung kính nói: “Thưa thần, chúng ta gặp phải khó khăn, nên muốn mượn trí tuệ của ngài. Xin ngài hãy kiểm tra tư chất của vị tín đồ này giúp chúng ta.”

Im lặng khoảng nửa phút, sau đó giọng nói kia mới bắt đầu nói tiếp: “Tín đồ trung thành, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi, tuy nhiên ta nghĩ không nghĩ ngơi nên lãng phí sức mạnh còn lại của cuốn sách cầu nguyện ở đây.”

“Thưa thần, chúng ta phát hiện ra tín đồ này có thiên phú tư chất mạnh không tưởng, vậy nên chúng ta muốn kiểm tra xem tư chất của hắn có là thật hay không, ngoài ra cũng muốn tìm hiểu cả quá khứ của hắn.”

Lại thêm nửa phút sau, giọng nói kia mới từ từ cất lời: “Phải không? Hóa ra là thế, ra là các người ngạc nhiên vì thiên phú thần thánh này sao…Ta cũng rất mong chờ.”

“Ta ban cho các ngươi ánh sáng dẫn đường, ánh sáng này có thể để các ngươi nhìn thấu quá khứ và hiện tại.”

Quá khứ?

Không xong rồi!

Nghe thấy giọng nói vang lên từ trong hành lang, Phương Hằng đập nhanh như trống bỏi.

Phiền phức!

Nhìn dáng vẻ và cách nói chuyện cung kính của các quan thầm phán, người phía đầu bên kia của chắc chắn đến từ thần vực!

Rõ ràng thuộc về thế giới trò chơi cao cấp hơn!

Nếu họ có thể nhìn thấu thân phận của hắn thì…

Phải làm sao bây giờ!

Ngay lúc đó suy nghĩ trong lòng Phương Hằng thay đổi liên tục, thế nhưng chẳng đợi hắn nghĩ ra kế hoạch ổn thỏa nào, từ trong hành lang, một tia sáng màu vàng phá vỡ không gian bắn về phía hắn!

Ngay lúc đó!

Ánh sáng màu vàng bắn thẳng về phía Phương Hằng.

Đồng tử Phương Hằng co rụt, hắn vô thức định né tránh, thế nhưng lại phát hiện ra không biết từ bao giờ hắn đã bị một sức mạnh giam cầm không thể cử động!

Ánh sáng màu vàng bao phủ cả người hắn.

Không xong rồi!

Bị bao phủ trong ánh sáng màu vàng, Phương Hằng không hề cảm thấy đau đớn mà trái lại được bao quanh trong cảm giác vô cùng ấm áp như ngâm trong nước ấm.

Ngay sau đó, trước mắt Phương Hằng hiện lên một hình ảnh kỳ lạ.

Hắn phát hiện ra mình bị trói trên một cái ghế gỗ.

Bên tai hắn vang lên tiếng ngâm xướng xa xôi, đằng trước có những người mặc quần áo đay màu đen xếp thành một vòng, đang cử hành một nghi thức thần bí nào đó.

Một người phụ nữ từ từ bước về phía hắn.

Dáng người của nàng trông rất quen nhưng không thể thấy rõ gương mặt.

“Tí tách…”

Trong hình nhỏ giọt một giọt máu tươi.

Ngay sau đó, từng giọt máu bao trùm cả người Phương Hằng.

Hắn nghe thấy loáng thoáng có tiếng nói: “Chuyện này không thể nào!”

“Ầm!”

Hình ảnh trước mặt nổ tung vỡ vụn sau khi một tiếng hét vang lên!

Phương Hằng cố gắng tỉnh táo lại, trước mắt hắn toàn là sắc đỏ.

Chuyện gì vậy?

Ngay lúc đó, thậm chí Phương Hằng không thể phân biệt rõ rốt cuộc đó là thật hay ảo.

Cuối cùng sau một cái chớp mắt, Phương Hằng liếc qua nhật ký trò chơi.

‘Nhắc nhở: Ngươi giết chết quan thẩm phán thánh đình Tang Kiệt, bây giờ người chơi đang trong trạng thái ngụy trang, nếu người chơi chọn bỏ ngụy trang sẽ nhận được danh vọng của đế quốc…’

‘Nhắc nhở: Xét thấy người chơi bị sức mạnh không rõ nguồn gốc quấy rối thí luyện, thế nên kể cả có giết chết cũng không nhận được bất cứ phần thưởng gì...’

‘Nhắc nhở: Ngươi giết chết thánh kỵ sĩ tinh anh của thánh đình...’

Dưới Thánh sơn.

Sau khi xuống chân núi, hai người Mạc Gia Vĩ và Trác Linh Phương lập tức tìm một quán trọ ở gần đó nghỉ tạm.

Trác Linh Phương nhận lệnh phải theo dõi từng hành vi cử chỉ của Phương Hằng, thế nhưng bây giờ mất liên lạc với Phương Hằng, nên nàng cảm thấy rất lo lắng, không nhịn được thầm tự hỏi.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

“Đến giờ chúng ta vẫn chưa thể liên lạc được với hai người lãnh chúa Phương Hằng và Imam, hơn nửa tiếng rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì.”

Trác Linh Phương online offline liên tục để thử liên lạc nhưng lần nào cũng đều thất bại, nàng đành nhìn về phía Thánh sơn bên ngoài cửa sổ.

“Ngài Mạc, ta vẫn chưa liên lạc được với Imam, họ sẽ không gặp phải nguy hiểm chứ?”

“Ngươi yên tâm, với khả năng của lãnh chúa Phương Hằng thì không sao đâu.”

Mạc Gia Vĩ ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tỏ ra rất thản nhiên, hắn nghĩ Trác Linh Phương vẫn quá trẻ, chưa biết quá nhiều về Phương Hằng.

Từ khi hắn biết đến Phương Hằng, chưa có ai bị Phương Hằng đuổi theo lại có kết cục tốt cả?

Nói thật, bây giờ Phương Hằng đang trà trộn vào thánh thành, nên hắn nghĩ người lo lắng phải là thánh đình mới đúng.

Thấy Trác Linh Phương cứ đứng ngồi không yên liên tục, Mạc Gia Vĩ vẫy tay, định khuyên nhủ mấy câu.

Hả?

Mạc Gia Vĩ bỗng nhíu mày.

Hắn để ý thấy cái ly trên bàn khẽ rung chuyển.

Ngay sau đó có vẻ mặt đất cũng hơi lắc lư.

Mạc Gia Vĩ vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Trác Linh Phương.

Trác Linh Phương cũng cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển.

Chuyện gì vậy? Động đất sao?

“Rầm!”

Ngay sau đó, một tiếng nổ rất lớn vang lên!

Ánh sáng đỏ rực xuyên qua cửa sổ bao trùm cả căn phòng, khiến cả phòng khách đều đỏ rực!

Không hay rồi!

Mạc Gia Vĩ lập tức quay sang nhìn Thánh sơn ngoài cửa sổ, cảnh tượng bên ngoài không khỏi khiến hắn chấn động.

Ngoài cửa sổ, một cột lửa đỏ rực phóng lên trời, bao trùm cả Thánh sơn!

Cả mặt đất rung chuyển dữ dội.

Các tín đồ bên ngoài thấy cảnh tượng đó, vội vàng quỳ xuống đất, miệng lẩm bẩm gì đó, có vẻ là cầu nguyện.

Không phải chứ? Sao lại xảy ra chuyện thế kia?

Mạc Gia Vĩ nhanh chóng lấy kính viễn vọng nhìn lên núi.

Chẳng biết làm sao hết, tầm mắt hắn bị cột sáng màu đỏ cắn nuốt hoàn toàn, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Bùm, bùm…”

Mạc Gia Vĩ bỗng nhíu mày, hắn cắn chặt răng, vẻ mặt khó tin.

Chuyện gì vậy?

Hắn cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, máu chảy ngược, huyệt Thái Dương giật giật.

Phù văn của thợ săn quái vật thoát ẩn thoát hiện dưới da.

Hắn cảm thấy trong cột lửa phóng lên cao kia có sức mạnh của ma vật.

Huyết mạch của thợ săn quái vật đang phản ứng rất mạnh mẽ, nó điều khiển hắn bước lên, khiến hắn muốn lao về phía đó.

Không đúng!

Mạc Gia Vĩ nhìn cột lửa đỏ phía xa, cố gắng kiềm chế cảm xúc đến từ huyết mạch.

Dáng vẻ và màu sắc của cột sáng kia rất quen, chắc chắn thuộc về huyết tộc, hắn có huyết thống của thợ săn quái vật nên rất nhạy cảm với huyết tộc.

Hắn có thể chắc chắn sức mạnh này không phải là huyết tộc, mà thuộc về một ma vật mạnh mẽ hơn nhiều.

Rốt cuộc là cái gì vậy? Sao lại có thể khiến cho huyết thống của thợ săn quái vật phản ứng mãnh liệt như thế!

Cột sáng đỏ rực như máu kéo dài khoảng hai phút mới dần lụi tàn.

Mạc Gia Vĩ há miệng thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống từ hai bên sườn mặt, lưng áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Thấy cảnh đó, Trác Linh Phương cũng bị dọa sợ, ngay lúc đó nàng cũng quên cả chuyện offline báo cáo tình hình, nàng che miệng: “Chuyện này…”

Thấy cột sáng đỏ biến mất dần như một tấm màn, Mạc Gia Vĩ run tay, lại giơ kính viễn vọng lên quan sát Thánh sơn.

Nhà thờ Thánh đình vốn dĩ nằm trên Thánh sơn đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát!

Không xong rồi, chẳng lẽ luồng sức mạnh đó không phải do Phương Hằng phóng ra?

Có ma vật nào còn ẩn náu trên Thánh sơn sao?

Mạc Gia Vĩ hơi luống cuống, hắn vội vàng mở nhật ký trò chơi quan sát trạng thái của đồng đội thí luyện Phương Hằng.

Vẫn may, ít nhất Phương Hằng vẫn chưa rời khỏi trò chơi.

Mạc Gia Vĩ nhíu mày, lập tức kéo Trác Linh Phương đứng cạnh: “Ngươi mau liên lạc với đoàn đội của ngươi, hỏi xem trên Thánh sơn có phong ấn ma vật nào hay không?”

“À được…”

Offline.

Cái gì?

Thánh sơn?

Nhận được tin tức lấy được từ chỗ Trác Linh Phương đang offline, toàn bộ phòng chỉ huy điều khiển cấp cao của công hội yên tĩnh chừng một giây.

Những người chơi đến thở cũng không dám thở mạnh, lần lượt nhìn về phía Lý Tuyết.

Khá lắm, Phương Hằng chạy tới Thánh sơn một lần, tính thời gian tới bên đó mới khoảng hơn hai giờ thôi nhỉ?

Vậy mà đã cho nổ cả Thánh sơn Thánh đình rồi?

Lý Tuyết trầm mặc không nói, dần tiêu hóa hết tin tức này, rồi lại lập tức ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ lãnh chúa Phương Hằng thế nào rồi?”

Thủ hạ trả lời: “Cái này tạm thời vẫn chưa rõ, Trác Linh Phương đã đi theo Mạc tiên sinh chuẩn bị lên Thánh sơn tìm lãnh chúa Phương Hằng, tin rằng sẽ nhanh chóng có hồi âm.”

“Ừm, lập tức tìm thông tin liên quan tới Thánh đình và ma vật chỉnh thành một bản báo cáo, năm phút, ta muốn có kết quả.”

“Ngoài ra nói với Trác Linh Phương, bảo nàng thả lỏng một chút, làm tốt báo cáo là được, tất cả đều nằm trong khống chế của lãnh chúa Phương Hằng, ta cần nhanh chóng biết tình hình tổn thất của Thánh đình, có cần thứ gì thì lập tức liên lạc.”

“Vâng!”

Lý Tuyết không khỏi nắm chặt tay.

Nàng đã cảm nhận được rồi.

Phương Hằng vẫn đang ở phía sau khống chế tất cả.

Hắn đang sắp đặt!

Hắn đang hạ một bàn cờ rất lớn!

Sở dĩ Phương Hằng không xuất hiện ở vùng đất Ôn Dịch, rất có thể trong tầm mắt của hắn, toàn bộ những thứ thuộc về vùng đất Ôn Dịch đều không quan trọng.

Là người chơi, là một quân cờ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trận chiến đấu với Đường Vũ trước mắt cực kỳ quan trọng.

Còn Phương Hằng đứng ở nơi cao hơn, có thể thấy rõ toàn cục, có lẽ hắn cho rằng trận chiến với Đường Vũ không hề quan trọng.

Lý Tuyết có cảm giác, đợi tới khi Phương Hằng bố trí xong, tất cả mọi thứ sẽ lắng xuống, kẻ địch sẽ không còn bất cứ con đường phản kháng nào.

May là Phương Hằng không phải kẻ địch, nếu không thì cảm giác này đúng là quá tệ rồi.

Bình Luận (0)
Comment