Thánh sơn.
Các nhân viên Thánh đình và tín đồ ở bên ngoài đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên là đại giáo chủ của Thánh đình bị lãnh chúa Phương Hằng của vùng đất Ôn Dịch giết chết, sau đó toàn bộ Thánh sơn bao gồm cả tổng bộ Thánh đình ở trong cũng đột nhiên xảy ra một vụ nổ dữ dội, cả Thánh sơn bị phá hủy hơn một nửa.
Chẳng lẽ tai họa xuất hiện rồi?
Các tín đồ cực kỳ hoảng sợ.
Chuyện bọn họ có thể làm chỉ là quỳ xuống đất không ngừng cầu nguyện.
Liệt Lôi Mã Nhân chánh án Thánh đình vội vã mang theo các thánh kỵ sĩ dưới quyền chạy về phía Thánh sơn.
Trong lòng hắn lo lắng tới cực điểm.
Gặp quỷ rồi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Đêm nay hắn phụ trách bảo vệ bên ngoài Thánh thành, cho nên dẫn người rời khỏi tổng bộ Thánh đình của Thánh sơn mới tránh được một kiếp.
Trước đó vừa tuần tra xong còn chưa kịp nghỉ ngơi, sau đó đã nhìn thấy cột sáng màu đỏ đột nhiên bùng nổ.
Rốt cuộc đại thánh đường đã xảy ra chuyện gì!
Liệt Lôi Mã Nhân thúc dục đoàn đội thánh kỵ sĩ dưới quyền tăng tốc chạy tới đại thánh đường.
Dọc theo đường đi hắn thấy rất nhiều người Thánh đình đang chạy lên núi.
Đến khi lên tới quảng trường bên ngoài đại điện trên núi, sắc mặt của Liệt Lôi Mã Nhân không khỏi trở nên tái mét.
Hắn nhìn thấy đống đổ nát còn lại sau khi đại giáo đường bị phá hủy!
Một số thánh kỹ kỵ sĩ của Thánh đình và tế tư chạy tới trước đã bắt đầu vận chuyển dọn dẹp đống đổ nát, cố gắng cứu người bị thương đang bị đè ở dưới đống đổ nát.
“Chánh án!”
Tiểu đội trưởng của thánh kỵ sĩ nhìn thấy Kiệt Lôi Mã Nhân dẫn người chạy tới, thì vội vàng tới bẩm báo: “Chánh án, bọn ta là tiểu đội trưởng binh đoàn thánh kỵ sĩ phụ trách bảo vệ bên ngoài thần điện của Thánh sơn, trước đó bên trong đại điện đột nhiên nảy sinh vụ nổ dữ dội, bọn ta vừa tiến hành điều tra sơ bộ về phế tích, phát hiện thương vong nghiêm trọng, còn có rất nhiều khu vực dưới đất bị đè ở dưới phế tích, cần lập tức triển khai cứu viện!”
Kiệt Lôi Mã Nhân nóng nảy, quát lớn: “Mau! Còn đợi cái gì! Còn không mau đi cứu người!”
“Vù...!”
Dao động thánh quang lan ra từ trên người Kiệt Lôi Mã Nhân, bao phủ về phía phế tích ở phía trước.
Từng khối đá to lớn được sức mạnh thánh quang kéo rời đi.
Những thánh kỵ sĩ còn lại cũng lập tức chạy lên giúp đào những khối đá sập xuống.
Nhìn từng cỗ thi thể được mang ra từ trong đống đổ nát, tâm trạng của Kiệt Lôi Mã Nhân càng nặng nề hơn.
Cách đó không xa, Mạc Gia Vĩ và Trác Linh Phương cũng vừa chạy tới bên ngoài quảng trường.
Bởi vì vụ nổ xảy ra quá đột ngột, cả khu vực quảng trường Thánh sơn đã rơi vào hỗn loạn từ lâu.
Đám người Mạc Gia Vĩ và Trác Linh Phương xen lẫn trong đoàn đội thánh kỵ sĩ và tín đồ tới cứu viện, cũng không có ai phát hiện sự khác thường của bọn họ.
“Tình hình thế nào rồi?”
Sau khi Trác Linh Phương offline trong thời gian ngắn thì lại nhanh chóng online, gật đầu nói: “Mạc tiên sinh, vẫn chưa liên lạc được với Y Mã Mộc, đoàn đội của ta đã biết chuyện xảy ra ở đây, ta dò hỏi bọn họ có liên quan tới sự tồn tại của ma vật ở phía dưới Thánh đình hay không, tin tức nhận được là không có.”
“Đoàn đội của chúng ta đang thử thu thập nhiều thông tin hơn để tiến hành đánh giá, năm phút sau, bọn ta có thể lấy được báo cáo chính thức chi tiết hơn.”
Trác Linh Phương ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Bây giờ tinh lực chính của những người bạn của ta đều đặt vào việc đối phó với đoàn đội Đường Vũ xâm nhập vào thành Haney, tạm thời không rảnh tay tới trục tiếp trợ giúp cho chúng ta.”
“Ừm, được, ta biết rồi.”
Mạc Gia Vĩ gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Không phải ma vật sao?
Vậy cảm ứng vừa rồi là gì?
Rốt cuộc có liên quan tới Phương Hằng không?
Mạc Gia Vĩ tạm thời áp chế hoài nghi trong lòng xuống, quyết định chú trọng tới việc trước mắt, nghĩ cách cứu Phương Hằng ra trước rồi nói.
“Mặc kệ những chuyện này đã, chúng ta lẻn vào trước, nghĩ cách tìm Phương Hằng rồi tụ họp với hắn.”
Trác Linh Phương liên tục gật đầu: “Ừm, được.”
“Đi theo ta.”
Mạc Gia Vĩ mang theo Trác Linh Phương cùng lẻn vào trong đội cứu viện do các tìn đồ tự tổ chức, cùng vào khu vực đổ nát của đại thánh đường.
Xung quanh phế tích, đa số thánh kỵ sĩ và tín đồ của Thánh đình đều đang giúp xử lý đống đổ nát cứu người bị thương, Trác Linh Phương đi theo Mạc Gia Vĩ lặng lẽ đi tới một góc đủ để ẩn núp.
Trác Linh Phương cẩn thận nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Mạc tiên sinh, nơi đây quá lớn, chúng ta nên bắt đầu tìm lãnh chúa Phương Hằng như thế nào đây?”
“Ừm, ta có cách.”
Mạc Gia Vĩ lấy một cái bình thuốc tăng cường cảm giác trong thời gian ngắn từ trong túi ra, sau khi mở ra thì đổ vào trong cổ họng.
Hắn có huyết thống của thợ săn quái vật, trong đó có một chiêu chính là cảm nhận ma vật, có thể cảm nhận được sự tồn tại cảu ma vật ở xung quanh.
Vừa hay, trên người Phương Hằng có huyết thống Huyết tộc.
Trên lý thuyết sau khi nâng cao thuộc tính cảm giác thì có thể cảm ứng được vị trí đại khái của Phương Hằng.
“Chết tiệt!”
Vậy mà lại không cảm ứng được!
Thử nhắm mắt lại cảm ứng một lát, Mạc Gia Vĩ vội mở mắt ra, thở ra một hơi khí lạnh.
“Hộc ——!”
Chẳng những không cảm nhận được bất cứ khí tức nào của Huyết tộc, ngược lại khí tức của ma vật còn sót lại ở gần đó lại xông thẳng lên óc.