Mười sáu tàn chương thần thánh phóng ra từ Cuốn sách Lời thề rồi lơ lửng xung quanh Phương Hằng.
Emam bước hai bước đến gần vị trí của Phương Hằng rồi nhắc nhở, “Không tốt, bọn họ có rất nhiều người.”
Mạc Gia Vĩ liếm liếm môi, khinh thường nói: “Xì, sợ cái rắm, người nhiều có tác dụng cóc ghẻ gì.”
“Lên!”
Balzan không hề cảm thấy Phương Hằng thực sự có thực lực gì, chẳng qua hắn chỉ là một người chơi cực kỳ may mắn mà thôi!
Vừa vung tay.
Một số người chơi sử dụng kỹ năng tầm xa sẵn sàng tung ra kỹ năng của bọn họ.
Gần như cùng lúc đó, tàn chương thần thánh kích hoạt hiệu ứng phản công trước, lập tức bay vèo về phía đám người chơi!
Vút! Vù vù!!
Một lượng lớn ánh sáng màu vàng sẫm bay về phía đám người chơi!
“Bùm! Bùm bùm!”
Hiệu quả các tàn chương của Cuốn sách Lời thề rất tốt, hầu hết các pháp thuật của người chơi trước khi kịp ngưng tụ thì đều bị ánh sáng vàng của các tàn chương cô đọng trước liền lập tức bị xuyên qua!
Những người chơi hệ pháp thuật tầm xa đều bị tàn chương đánh cho bay về phía sau!
Những người chơi còn lại khi nhìn thấy vậy thì sốc nặng.
Năng lực mà Phương Hằng thi triển quá khác so với thông tin bọn họ nhận được từ miệng Milmo trước đó.
Balzan cau mày rồi hét lớn: “Hắn có thiên phú khắc phục hệ pháp thuật! Bám sát vào! Dùng cận chiến tấn công!”
Hầu hết những người chơi còn lại đều dùng cáhc cận chiến lại lao về phía đám người Phương Hằng!
“Vút! Vù vù!”
Sau một đợt tấn công, những tàn chương của Cuốn sách Lời thề nhanh chóng quay trở lại rồi tiếp tục tấn công những người chơi hệ cận chiến!
“Ùm!”
Kết giới thánh quang được kích hoạt, một lá chắn thánh quang bảo vệ đám người Phương Hằng ở phía trong.
Phương Hằng lạnh lùng nhìn đám người chơi từ xung quanh đang lao tới.
Không ổn lắm, đòn tấn công của tàn chương thường xuyên phải bay qua bay lại trên không trung, mỗi lần công kích đều rất lãng phí thời gian.
Chỉ dựa vào kết giới thánh quang và Cuốn sách Lời thề chưa chắc đã chặn lại được bọn chúng.
Thôi đi, không lãng phí thời gian nữa, dứt khoát triệu hoán quan tài Quân Vương Huyết tộc là có thể giải quyết triệt để đám rắc rối này!
Phương Hằng kích động, đang chuẩn bị triệu hồi quan tài Quân Vương Huyết tộc, bỗng nhiên mí mắt giật một cái, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Từ phía trên cao tối đen như mực ấy vang lên tiếng kêu của đại bàng!
Ngay sau đó, vài bóng người cao lớn từ trên trời giáng xuống, lần lượt đứng sau Balzan.
Balzan nhìn thấy quân chi viện tới, trong lòng yên tâm hẳn, khóe miệng hắn hiện lên một tia cười lạnh, nhìn về phía Phương Hằng, “Ồ, Phương Thạc, ta công nhận là ngươi quả thật có chút bản lĩnh, nhưng ta hành sự trước nay vẫn luôn thích chuẩn bị một vài đường lui.”
Trong khi nói, một số người đứng phía sau Balzan cũng bước lên trước, để lộ khuôn mặt của họ từ trong bóng tối.
Nhìn rõ khuôn mặt của những người đó, Mạc Gia Vĩ kinh ngạc tới mức không khỏi nhướng mày.
Đồng tử Emam cũng liền co lại, không khỏi nghiến răng.
Mặc dù hắn không nhận ra đám cứu binh mà Balzan mời tới, nhưng hắn có thể thấy rõ những chiếc gai đen tràn ra từ cơ thể bọn họ.
Emam chỉ vào Balzan rồi giận dữ nói: “Balzan, ngươi còn câu kết với Man tộc!”
“Ồ, câu kết? Nói thật là khó nghe, giới thiệu một chút, đây là một vị khách mà ta đã mời tới từ vùng đất man rợ. Hắn là một trong những người kế vị tiếp theo của thủ lĩnh Man tộc. Vận may các ngươi thật tốt, hắn tình cờ đi ngang qua chỗ chúng ta làm chút chuyện, hơn nữa hắn rất có hứng thú với Cuốn sách Lời thề trong tay ngươi.”
Ánh mắt Phương Hằng nhìn Balzan thêm chút đồng tình.
Chẳng lẽ vận may của hắn tệ đến vậy sao?
Balzan hừ lạnh một tiếng, “Đừng phản kháng nữa, mọi người đều thoải mái, bây giờ ngươi giao ra Cuốn sách Lời thề, ta có thể cho các ngươi thoải mái một phen.”
“Ngươi nói đúng, ta cũng nghĩ như vậy, vì vậy đừng kháng cự nữa, mọi người đều thoải mái chút.”
Vẻ mặt Phương Hằng không chút biểu cảm nói, rồi vươn tay chầm chậm cởi chiếc mặt nạ da người xuống.
Nhìn thấy động tác của Phương Hằng, Balzan không khỏi sửng sốt.
Đó là mặt nạ da người!?
Tình hình gì thế này?
Hắn vẫn luôn đeo mặt nạ da người sao?
Hắn đang che giấu thân phận của mình!
Tại sao!
Hắn rốt cuộc là ai!
Balzan nhìn chằm chằm vào Phương Hằng, nhìn mặt nạ da người trên mặt hắn chậm rãi bị xé ra, trong lòng dâng lên một sự bất an mãnh liệt.
Một gương mặt quen thuộc dần hiện ra trước mặt Balzan.
Gương mặt đó.
Sao mà trông quen thế nhỉ?!
Chắc chắn đã thấy nó ở đâu đó rồi!
Sau đó, Balzan nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Wangenit, “Ha ha ha, Phương Hằng, khi ta biết tin, ta liền cảm thấy đó là ngươi. Sau khi nói chuyện với Ed, ta đặc biệt đến đây một chuyến để tiếp ứng cho ngươi.”
Phương Hằng!?
Đồng tử Balzan lập tức co lại, nhìn Phương Hằng với ánh mắt không dám tin là thật.
Khuôn mặt Phương Thạc trước mắt chậm rãi dung hợp với dáng mạo trong ký ức của hắn.
Thì ra là Phương Hằng! Chủ nhân của vùng đất Ôn dịch!
Không sai! Chính là hắn!
Nhưng mà... sao lại có thể?
Làm thế nào mà hắn lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Chẳng phải hắn nên ở vùng đất Ôn Dịch để đối phó với đại quân của Đường Vũ sao?
Trong tích tắc, Balzan chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.
Vậy nên, vụ nổ chủ thành của Thánh đình chắc chắn liên quan đến Phương Hằng!
Toang rồi!
Sắc mặt Balzan tái nhợt đến mức không nhìn thấy một cắc máu, hắn cảm thấy tất cả hành động vừa rồi của hắn giống hệt như một tên hề.
Đùa cái quái gì vậy, vừa nãy hắn còn vọng tưởng muốn liên thủ với Man tộc giết chết Phương Hằng?
"Chạy……"