Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1899 - Chương 1901 - Tuần Hoàn (2)

Chương 1901 - Tuần hoàn (2)
Chương 1901 - Tuần hoàn (2)

Bên ngoài lối vào đống đổ nát của mỏ.

Vi Luân và một nhóm 'chuyên gia' nghiên cứu về khí tức ôn dịch đã tụ tập lại với nhau, họ nhìn Phương Hằng ra vào mỏ hết lần này đến lần khác, có chút bối rối về tình hình, không biết Phương Hằng định làm ra trò trống gì.

Điều khó hiểu hơn nữa là họ phát hiện ra rằng khí tức ôn dịch thoát ra từ mỏ vậy mà lại vẫn đang không ngừng thu nhỏ lại!

Nồng độ của khí tức ôn dịch trong khu vực đã giảm đáng kể!

Màu đen dần dần biến mất, tầm nhìn cũng từ từ được khôi phục.

Khi Phương Hằng đi vào mỏ nhiều lần, bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng hố sâu ở lối vào của khu mỏ phế tích!

Phương Hằng rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn kỳ lạ gì, thế mà lại có thể thanh tẩy lượng lớn khí tức ôn dịch như vậy?

Cách đó không lâu Wangenit cũng đã hoàn thành việc dọn dẹp tổng bộ Thánh đình, vừa mới dẫn một nhóm tinh anh Man tộc thông qua thông đạo dịch chuyển của Tháp U Hồn trở lại hội họp với nhóm của Vĩ Luân.

Nhìn thấy Phương Hằng chui ra từ đáy hố đống đổ nát, Wangenit vội vã vẫy tay ra ý với Phương Hằng, rồi lớn tiếng hỏi: “Phương Hằng, chúng ta đã dọn sạch núi Thánh rồi, thu được rất nhiều trang bị đạo cụ hệ Thần thánh, phía dưới vực thẳm thế nào?”

Phương Hằng chậm rãi đi về phía đám người Wangenit, gật đầu đáp: “Ừm, tình hình không tệ, khí tức ôn dịch đã suy yếu một phần lớn sức mạnh của nó, ước tính phải còn cần mất một thời gian lâu hơn mới có thể thoát khỏi phong ấn của thánh giả, nhưng mà chúng ta phải nghĩ cách tiêu diệt hắn hoàn toàn.

Price, hội trưởng hiệp hội pháp sư nghe vậy không khỏi băn khoăn, vội vàng hỏi: “Tà ma vực sâu bị suy yếu sao? Phong ấn có thể kéo dài bao lâu?”

Phương Hằng liếc nhìn nhắc nhở trò chơi, dự đoán rồi nói: “Khoảng ba tháng?”

Nghe thấy vậy mọi người đều ngẩn ra.

What?

Ba tháng?

Vĩ Luân vừa rồi đang suy nghĩ làm thế nào để đơn giản hóa ma pháp trận luyện kim, nghe thấy thế liền giật mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Hằng, buột miệng mà nói: “Ngươi chắc chắn?”

Hắn nói gì?

Còn có ba tháng nữa là phong ấn thánh giả sẽ bị phá vỡ?

Không phải lúc trước đã nói là chỉ có năm ngày sao?

Nhóm người khác có mặt ở đó cũng hơi thất thần.

Vẻ mặt Phương Hằng nghiêm túc, hắn đi tới trước mặt mọi người, không hề có ý đùa giỡn, xác nhận nói: “Ừm, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tà ma vực sâu còn ít nhất ba tháng sẽ thoát khỏi phong ấn.”

Nhận được lời xác nhận của Phương Hằng, trong lòng Vĩ Luân vui mừng khôn xiết.

Nếu là ba tháng, thì bọn họ có thể làm cả đống thứ!

Họ có thể sắp xếp nhiều kết giới phòng ngự hơn, nhiều phương pháp và ý tưởng kỳ lạ hơn đều sẽ có cơ hội để thử nghiệm và thực hành ...

Các học giả nghiên cứu và các chuyên gia có liên quan đến khí tức ôn dịch cũng hưng phấn lên, xôn xao xì xào thảo luận to nhỏ.

Trong đám đông, Mạc Gia Vĩ không quan tâm, nhún nhún vai.

Ba ngày với ba tháng cũng chẳng có khác biệt gì nhiều.

Vẫn còn ba ngày nữa, thời gian thí luyện trò chơi của bọn họ sẽ kết thúc, đến lúc đó bọn họ sẽ bị buộc rời khỏi trò chơi.

Hiện tại, tất cả các nhiệm vụ truyến chính và nhiệm vụ tuyến phụ của thí luyện đều đã hoàn thành tám chín phần rồi, tìm thấy bất kỳ nhiệm vụ bổ sung nào để tăng thời gian thí luyện cũng quá khó đi chứ.

Huống chi, thời gian thí luyện đã kéo dài quá lâu rồi, khí tức thế giới chết trong thế giới thực còn phiền phức hơn nữa, cố gắng mau chóng đạt được điểm cấp SSS trong vòng ba ngày để hoàn thành thí luyện.

Phương Hằng cũng nghĩ như vậy.

Không phải ba tháng, mà là ba ngày.

Nhiệm vụ tuyến chính cuối cùng của thí luyện nhất định phải được hoàn thành trong vòng ba ngày!

“Phương Hằng!”

Phương Hằng ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Trong đám đông, Khâu Diệu Khang thờ ơ vẫy tay với hắn, còn dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.

Phương Hằng hơi ngẩn ra, lập tức ra hiệu cho đám binh sĩ đế quốc ở phía trước tránh ra, dẫn Khâu Diệu Khang đến.

Khâu Diệu Khang thường ngày đều làm nghiên cứu ở trong phòng nghiên cứu, có thể nhìn thấy hắn ở đây thật làm Phương Hằng hơi ngạc nhiên.

“Sao ngươi cũng đến đây rồi?”

Nhìn thấy Khâu Diệu Khang, Mạc Gia Vĩ cũng đi tới, vui vẻ nói: “Khâu thần? Có phát hiện gì mới à?”

Vĩ Luân đang thảo luận với một số phó hội trưởng của công hội pháp sư, hắn nhìn thấy Khâu Diệu Khang đang đi đến liền dừng thảo luận, mọi người cũng lần lượt ngoảnh đầu nhìn Khâu Diệu Khang.

“Giới thiệu với mọi ngươi.” Phương Hằng vươn tay chỉ hướng Khâu Diệu Khang, “Vị này là Khâu Diệu Khang, chuyên gia Dược tề học chuyên nghiên cứu tà ma vực sâu, bằng hữu của ta, tính tình hơi lầm lì.”

Mọi người trong hiệp hội pháp sư đều gật đầu với Khâu Diệu Khang.

Khâu Diệu Khang nhìn lướt qua những người khác, không quan tâm, phớt lờ bọn họ, tiếp tục nhìn Phương Hằng, “Ta đây là đặc biệt đến tìm ngươi, ngoài ra ta cũng muốn tận mắt xem xét tình hình bên dưới tà ma vực sâu.”

Phương Hằng bất lực nhún nhún vai, nói: “Vậy xem ra sẽ làm ngươi thất vọng rồi, bên dưới vực sâu có phong ấn bên trong, ngươi không thể vào được. Hơn nữa, trong động nồng độ khí tức ôn dịch cũng quá cao, nhiều nhất thì ngươi chỉ có thể nhìn từ bên ngoài.”

Khâu Diệu Khang nhìn về hướng lối vào hầm mỏ bị sập nằm phía sau hắn.

“Một bản thí nghiệm của loại thuốc đặc biệt chống lại khí tức ôn dịch đã được nghiên cứu ra rồi, ta mang đến đây một ít vừa hay tiến hành thử nghiệm một chút, tóm lại, vào mỏ xem trước đã.”

Bình Luận (0)
Comment