Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1900 - Chương 1902 - Nghiên Cứu Phát Triển

Chương 1902 - Nghiên cứu phát triển
Chương 1902 - Nghiên cứu phát triển

Phương Hằng trong lòng hơi dao động, không khỏi gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt!”

“Ừm.” Khâu Diệu Khang đẩy gọng kính trên sống mũi, rồi tiếp tục: “Nguyên nhân chính là vì một chuyện khác, trước đó ta đã ngày đêm tiến hành một thử nghiệm đặc biệt đối với mẫu mà ngươi mang từ ta ma vực sâu đến, đã có một phát hiện quan trọng, ta cảm thấy nhất thiết phải tới đây giải thích cho ngươi.”

Thấy Khâu Diệu Khang nghiêm túc như vậy, Phương Hằng lập tức có hứng thú, nghiêm túc hơn một chút, hỏi: “Phát hiện gì?”

“Ta đã kiểm tra các mẫu vật sống của tà ma vực sâu, sau khi phân tích, ta phát hiện ra thể hỗn hợp của hai loại sức mạnh, do đó phán đoán được, ta nghĩ rằng tà ma vực sâu là sự dung hợp của hai loại vật thể, cuối cùng hình thành một loại vật chủng mới. Nó đồng thời có cả hai đặc tính và sức mạnh của hai vật thể ban đầu, tất nhiên, cũng bao gồm một số điểm yếu.”

Phương Hằng nhíu mày, “Hai loại sức mạnh? Hai loại nào?”

“Ừm, một loại là sức mạnh “hạt giống quỷ” thứ mà chúng ta biết rõ, có năng lực tái sinh và năng lực dị hóa cực kỳ mạnh, loại còn lại là loại tương đối kỳ quái, nó có hiệu ứng ăn mòn cũng như một ít thuộc tính ám và thuộc tính độc tố rất mạnh. Hai loại sức mạnh này sau khi dung hợp lại với nhau thì hình thành một thể sống mới của tà ma vực sâu. Ngoài ra, sau khi hai loại hình thái sức mạnh này kết hợp với nhau đã xuất hiện một số dị thể biến dị không ổn định...”

Trong lòng Phương Hằng không khỏi băn khoăn, liền nghĩ đến sức mạnh mà thần thụ Abe Chie hấp thu, vô ý thức lẩm bẩm: “Ý của ngươi là sức mạnh ô uế. . .”

Theo những gì Khâu Diệu Khang miêu tả, tà ma vực sâu rất giống với sự pha trộn giữa virus “hạt giống quỷ” với sức mạnh ô uế.

“Ngươi nói cái gì? Sức mạnh ô uế?”

Khâu Diệu Khang cau mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Sự hình dung này của ngươi cũng xem là thích đáng đấy. Ngoài ra, ta đã làm một vài thí nghiệm trên một số mẫu sống sau khi được phân tách, phát hiện ra rằng Thần thánh học có năng lực khắc chế tà ma vực sâu rất mạnh. Nguyên do cho sự khắc chế này là nhắm vào phần sức mạnh ô uế của tà ma vực sâu.”

Khâu Diệu Khang nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, nen giải thích thêm một câu.

“Chính xác thì, năng lực hệ Thần thánh khắc chế sức mạnh ô uế, mà tà ma vực sâu cũng kế thừa nhược điểm của sức mạnh ô uế.”

“Chúng ta hiện có rất ít bài nghiên cứu và tư liệu về sức mạnh ô uế, nhưng mà chúng ta biết rất nhiều về virus “hạt giống quỷ”. Một số loại thuốc trước đây sau khi cải thiện thì có hiệu quả chống lại virus “hạt giống quỷ”. Ta cũng đã phát triển ra một loại thuốc đặc biệt có thể khắc chế sức mạnh của virus “hạt giống quỷ” tà ma vực sâu trong một thời gian ngắn.

Hai mắt Phương Hằng liền sáng lên, “Khắc chế?”

“Ừm, vẫn chưa được thử nghiệm thực tế, nhưng dựa trên ước tính ban đầu của ta, sau khi tiêm thuốc vào tà ma vực sâu có thể làm giảm hoạt động sống tổng thể của nó, làm suy yếu năng lực tái tạo, ngoài ra ít nhất có thể giảm được 50% năng lực thuộc tính tổng thể của nó, sau này sẽ tiếp tục điều chỉnh có mục tiêu, mức tối đa theo lý thuyết có thể đạt tới khắc chế 60%.

Khắc chế 50%!

Mạnh như vậy sao?

Sau khi nghe Khâu Diệu Khang nói, hiệp hội pháp sư và các chuyên gia bắt đầu xì xào thảo luận theo, rất nhiều người trong số bọn họ tỏ ra nghi ngờ Khâu Diệu Khang.

Bọn họ đã nghiên cứu rất lâu rồi, căn bản là không có biện pháp đối phó tà ma vực sâu, một người tùy tiện tới còn vừa mở miệng lại nói áp chế 50%?

Khó tránh cũng thật là khoa trương.

Bởi vì Phương Hằng có mặt, mọi người cũng không có phản bác ngay trước mặt, cùng lắm cũng chỉ là xì xào bàn tán.

Suy cho cùng, những gì Khâu Diệu Khang nói là quá khoa trương, trong lòng Price, hội trưởng của công hội pháp sư, cũng có chút nghi ngờ, không khỏi nhìn về phía Vĩ Luân.

Vĩ Luân gật đầu, thấp giọng giải thích: “Khâu tiên sinh là chuyên gia về phương diện dược tễ, trước kia chế tạo ra rất nhiều thuốc “hạt giống quỷ”, nghiên cứu của hắn sẽ không sai đâu.”

Phương Hằng biết rất rõ Khâu Diệu Khang, hắn chưa từng mắc sai lầm khi phán đoán khả năng của thuốc.

Lần này Khâu Diệu Khang dẫn hắn vào thí luyện thực sự là một việc rất đúng đắn!

Một mình hắn hoàn toàn đáng giá cả một nhóm người chơi!

Khâu Diệu Khang phớt lờ những lời xì xào thảo luận của mọi người, lắc đầu rồi tiếp tục nói: “Ngươi cũng đừn vui mừng quá sớm, áp chế 50% thuộc tính cũng xem là không tệ, nhưng rắc rối chúng ta phải đối mặt không phải là điều này, mà là khả năng phục sinh của “hạt giống quỷ”.

“Virus “hạt giống quỷ” có khả năng thích ứng cực cao. Nó không chỉ có đặc tính tái sinh, mà sức mạnh trong cơ thể nó cũng sẽ dần dị hóa theo thời gian, mà lọ thuốc ta chế tạo chỉ có thể có hiệu quả với tà ma vực sâu trong khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa khi số lần sử dụng tăng lên, hiệu quả của thuốc sẽ giảm đi rất nhiều, đây là điều mà chúng ta cần suy nghĩ bây giờ.”

Nghe vậy, Phương Hằng gật gật đầu, lại cúi đầu trầm tư.

Vĩ Luân và mọi người trong công hội pháp sư cũng có vẻ căn nhắc suy nghĩ.

Mạc Gia Vĩ chớp chớp mắt, ở một bên có chút không hiểu vấn đề.

Gì chứ? Sao đám người này lại trưng ra bộ mặt đăm chiêu ủ dột kia chứ? Bọn họ còn ở bên đó suy nghĩ cái quái gì?

Bình Luận (0)
Comment