Thanh kiếm bị hệ thánh quang phong ấn mà Phương Hằng cướp được từ Thánh đình, có thể áp chế sức mạnh ô uế, thuốc do Khâu Diệu Khang chế tạo ra cũng có thể áp chế “hạt giống quỷ”, gộp hai thứ lại, sức mạnh của tà ma vực sâu đã bị áp chế đến điểm cực thấp.
Vậy còn chờ với đợi gì nữa?
Xử nó thôi!
Diệt nó rồi lấy phần thưởng thôi!
Mạc Gia Vĩ đợi nửa phút, thực sự không nhịn được nữa, liền nói: “Gì? Các ngươi còn đang thảo luận cái gì chứ? Chẳng phải chúng ta đã thắng rồi sao? Tìm cơ hội tiêm cho tà ma vực sâu vài mũi, hoàn toàn diệt gọn nó luôn!”
“Xem ra ngươi nghe không hiểu những gì ta nói.”
Khâu Diệu Khang ngẩng đầu nhìn Mạc Gia Vĩ, lắc đầu rồi tiếp tục giải thích: “Tà ma vực sâu có năng lực phục sinh mạnh mẽ, chúng vẫn có thể phục hồi từ từ sau khi thể xác chết, nếu chỉ đơn giản là áp chế, chúng ta chỉ có thể làm nó bị thương nặng hoặc là giống như hàng ngàn năm trước phong ấn hoàn toàn tà ma vực sâu, mà lần tiếp theo, khi sức mạnh của tà ma vực sâu khôi phục lại, nó còn sẽ trở nên mạnh hơn, đến lúc đó thuốc của ta sẽ không có hiệu quả chống lại nó nữa.”
“À, cái này. . .”
Mạc Gia Vĩ mở hờ miệng.
Sau khi suy nghĩ kỹ những lời Khâu Diệu Khang nói, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Tà ma vực sâu là một thể sống có sức mạnh rất lớn.
Tất cả những gì bọn họ có thể làm bây giờ là tiếp tục làm suy yếu nó.
Suy cho cùng tà ma vực sâu có năng lực phục sinh lớn mạnh, hơn nữa bản thể vẫn là một sinh vật hoàn toàn không có ý thức cũng như không có linh hồn, căn bản không có cách nào tiêu diệt nó hoàn toàn!
Chung quy, chức năng thực tế của tháp pháp sư cấp hai mà bọn họ xây dựng khí thế ngất trời trên khắp thế giới cũng chính là để làm bị thương nặng những tà ma vực sâu cũng như thanh trừ khí tức ôn dịch, cũng như vậy, chúng không thể tiêu diệt hoàn toàn tà ma vực sâu.
Mạc Gia Vĩ không khỏi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ, Wangnite ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Bí pháp được Man tộc truyền thừa lại có thể phong ấn tà ma vực sâu trong một khoảng thời gian. Nếu làm tà ma bị suy yếu đến một mức độ nhất định, chúng ta có thể phong ấn nó trong ít nhất hàng trăm năm, sau đó phối hợp với lượng lớn tháp pháp sư cấp hai được xây dựng trên đại lục, tìm cách tập hợp số lượng lớn tháp pháp sư thành một mạng lưới ma pháp trận khổng lồ, rồi phong ấn tà ma thêm mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề.”
Mọi người trong hiệp hội pháp sư nhìn nhau, rồi lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
Nói chung, mọi người đều cảm thấy rằng không thể tiêu diệt hoàn toàn tà ma vực sâu, vì vậy bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc tìm cách lại phong ấn nó thêm hàng ngàn năm.
Nếu như đã không thể giải quyết được, vậy thì hãy để khó khăn đó cho thế hệ tương lai, những người thông minh hơn.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Vĩ Luân gật đầu rồi nói thêm: “Ừm, xem ra chỉ có thể như vậy thôi, e rằng đây đã là cách xử lý thỏa đáng nhất hiện tại rồi. Với tốc độ hiện tại của chúng ta, trong ba tháng chúng ta có thể hoàn thành bố cục sơ bộ của tháp U Hồn, hơn nữa theo như ta được biết, trong thánh giả truyền thừa có một ít phong ấn cũng liên quan, có thể…”
Sau đó, Vĩ Luân, Wangenit và các thành viên cấp cao của Hiệp hội pháp sư nhỏ giọng thảo luận về cách tiếp tục cường hóa phong ấn, phong ấn tà ma vực sâu trong một khoảng thời gian dài hơn, tốt nhất là phong ấn nó hàng chục nghìn năm.
Mạc Gia Vĩ đứng một bên không nói lời nào, rõ ràng là hơi không cam lòng.
Phong ấn tà ma vực sâu là một cách, nhưng cũng có thể hoàn thành một số nhiệm vụ rồi nhận được một ít phần thưởng.
Nhưng nhiệm vụ thí luyện rõ ràng yêu cầu là diệt!
Chỉ có giết tà ma vực sâu mới có thể đạt được đánh giá thí luyện cuối cùng cấp SSS.
Khó khăn vất vả mới đi đến được nước này, cứ phải thiếu một chút xíu này mới với tới được phần thưởng cao nhất?
Thật là khó chịu!
Hơn nữa sau khi giết tà ma vực sâu còn có thể nhận được thêm phần thưởng giết!
Mạc Gia Vĩ cảm thấy rằng đây là lần gần nhất bọn họ có thể giết được tà ma vực sâu!
Cứ như vậy mà từ bỏ sao?
Rõ ràng là cách mục tiêu có 1 bước, cứ phải thiếu chút gì đó.
Cảm giác này quá khó chịu.
Mạc Gia Vĩ cực kỳ không cam lòng, không khỏi ngẩng đầu nhìn Phương Hằng, hy vọng Phương Hằng có kế hoạch xoay chuyển tình thế.
Phương Hằng cũng im lặng từ nãy đến giờ, mặt không biểu cảm, cúi đầu suy nghĩ.
Đột nhiên, Phương Hằng ngẩng đầu lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của mọi người.
“Mọi người, ta có một ý tưởng.”
Mọi người đang thảo luận kế hoạch phong ấn tà ma vực sâu, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào Phương Hằng.
Phương Hằng nheo nheo mắt lại, hoàn thiện kế hoạch táo bạo vừa mới nghĩ ra, trầm giọng nói: “Mọi người, ta nghĩ chúng ta có thể đổi cách nghĩ về vấn đề theo một góc độ khác, ừm, ý ta là, nếu chúng ta chủ động giải phóng tà ma vực sâu từ hang động ra ngoài thì...”
Mọi người đều nhìn về phía Phương Hằng, trong mắt hiện lên một dấu chấm hỏi không sao nói rõ được.
Cái gì? Hắn thật sự không điên à?
Bây giờ dốc toàn lực duy trì phong ấn tranh thủ thời gian còn không kịp, Phương Hằng vậy mà lại nghĩ tới việc chủ động phóng thích tà ma vực sâu ra ngoài?