Ed mới vừa rồi còn lo lắng muôn phần, nghe thấy chuyện này lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía thuộc hạ của mình, trong chốc lát lại có một chút ngây ngẩn.
Chủ động gây ra ư?
Đây là ý gì?
Tất cả đều là Phương Hằng cố tình làm ra sao?
Hắn chủ động thả tà ma vực sâu ra để làm gì?
Không có việc gì nên dọa hắn chơi à?
Hay là muốn khiêu chiến với độ khó cấp địa ngục để làm tăng nhịp tim thêm một chút đấy?
Ed thực sự muốn đi qua đó mở não Phương Hằng ra xem xem trong đó rốt cuộc lớn đến cỡ nào mà.
Đường Minh Nguyệt cũng nghe được tiếng người chơi kia nhỏ giọng báo cáo, trầm giọng nói: “Các vị, có thể lãnh chúa Phương Hằng tự có sắp xếp đặc biệt riêng của hắn, trước hết đừng để lộ chuyện này ra ngoài, trước mắt, khiến cho đoàn đội tập trung giành lấy thủ đô Altama mới là chuyện đầu tiên chúng ta cần làm.”
......
Trên trời cao, tốc độ của chim ưng khổng lồ lại lần nữa tăng vọt dưới sự tăng cường từ pháp thuật hệ gió ‘linh động và nhanh nhạy’ huyền thoại của Đế Quốc do pháp sư thi triển.
Tốc độ bay đã đạt đến một mức độ mà trước nay chưa có!
Thậm chí pháp sư Đế Quốc ở một bên còn phải mở ra kết giới thủ hộ mới có thể ngăn cản được cơn gió lốc thổi thốc vào theo hướng chính diện.
Ngắn ngủi ba tiếng đồng hồ, mọi người đã từ trung tâm Đế Quốc xuyên qua đến khu vực bên ngoài vùng ôn dịch.
Nhóm người Phương Hằng lại lần nữa trông thấy ở khắp nơi phía trước dần dần hiện rõ một màu xanh lá.
Khu vực bị thần thụ Abe Chie bao phủ!
“Nhanh lên! Chính là phía trước! Vào sâu thêm một chút nữa! Đến khu vực chỗ vực sâu đi!”
Soạt!
Wangenit nghe vậy liền điều chỉnh phương hướng của chim ưng, tức tốc lao xuống phía dưới.
Theo dòng thời gian trôi đi, tà ma vực sâu bị phong tỏa bên trong hồn đàn càng giãy giụa kịch liệt hơn.
Lá bùa trên hồn đàn nhanh chóng trở nên chập chờn, toàn bộ hồn đàn liên tục rung lắc nhè nhẹ.
“Vèo!!”
Chim ưng bay xẹt ngang khu vực rừng rậm dây leo nhanh như gió.
Phương Hằng đứng trên lưng chim ưng, quan sát tình hình rừng rậm bên dưới, mau chóng hình thành liên kết tinh thần với Abe Chie.
Hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, Phương Hằng hô lớn: “Wangenit! Ngay bây giờ! Ra tay đi!”
“Được!”
Wangenit đáp lại một tiếng, vươn tay cầm lấy hồn đàn trên lưng chim ưng rồi thẳng tay ném nó xuống vực sâu trong rừng.
“Vù......”
Ánh mắt của tất cả những người đi theo và đang ngồi ở phía sau Wangenit trên lưng chim ưng đều tập trung vào hồn đàn, mắt mở trừng trừng nhìn hồn đàn bị vứt xuống từ trên cao, rồi rơi vào một mảnh rừng rậm dây leo ở bên dưới.
“Rầm!!”
Một tiếng động lớn vang lên, hồn đàn dài hơn bốn mét nặng nề rơi xuống mặt đất, ngay tức khắc bị đập vỡ tan tành, chia năm xẻ bảy.
“Oành!!!”
Ngay sau đó là một tiếng nổ dữ dội!
Một lớp sương mù dày đặc màu đen trông như đám mây hình nấm dâng lên từ rừng rậm dây leo bên dưới!
Khí tức ôn dịch!
Khí tức màu đen bùng nổ khắp bốn phía, tạo thành một làn sóng không khí cuốn theo khí tức ôn dịch khuếch tán ra xung quanh!
“Vù!”
Làn sóng không khí ập đến trước mặt khiến cho chim ưng khổng lồ đang bay lượn giữa trời cũng phải chịu ảnh hưởng, thoáng chốc bay có hơi loạng choạng, chao lượn trên không trung một lát rồi mới lần nữa ổn định trở lại.
Lại một lần quay đầu nhìn, khí tức ôn dịch bùng phát rất nhanh đã tức tốc tan biến theo sự khuếch tán của làn sóng không khí, tầm mắt mọi người cũng theo đó mà dần dần hồi phục.
Mọi người ở trên lưng chim ưng thấy rõ tình huống khí tức ôn dịch màu đen, trong mắt thoáng qua vẻ nghiêm trọng.
Thoát khỏi trói buộc của hồn đàn, xác thối lần nữa chui ra từ bên trong hồn đàn vỡ vụn, dần dần trải rộng trên mặt đất, tỏa ra luồng khói màu xanh còn lưu lại sau từng trận ăn mòn.
Trên thân thể của tà ma vực sâu vẫn bị một thanh Thánh kiếm đâm vào y như cũ, hiệu quả của thuốc tiêm đặc chế còn chưa hoàn toàn biến mất nên thực lực của tà ma vực sâu vẫn ở trạng thái suy yếu đáng kể.
Hắn chậm rãi ngọ nguậy trên mặt đất, thoạt nhìn cứ như đang trong trạng thái phục hồi, không có ý thức chủ động tấn công.
Vĩ Luân và hội trưởng Price của hiệp hội pháp sư không khỏi đồng loạt nhìn về phía Phương Hằng.
Dựa theo kế hoạch Phương Hằng đưa ra trước đó, bọn họ sẽ hợp tác với nhau, phối hợp cùng phong ấn lực lượng của tà ma vực sâu và chuyển nó từ vực sâu dưới lòng đất tới một nơi an toàn hơn, có thể hạn chế năng lực của tà ma vực sâu tốt hơn cũng như phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn phát sinh một cách hiệu quả hơn.
Cái gọi là nơi an toàn hơn chính là phạm vi thần thụ của vùng ôn dịch à?
Tiếp theo nên làm thế nào nữa?
Đa số những người trong hiệp hội pháp sư đi theo đến đây đều là lần đầu tiên được nhìn thấy khu vực rừng rậm thần thụ bị dây leo che phủ, ánh mắt đều chất chứa mấy phần tò mò thăm dò.
Một địa điểm có cấp bậc pháp thuật vĩnh hằng vượt trên cả cấp bậc cấm thuật.
Hóa ra là thế này ư?
Price trông thấy ánh mắt Phương Hằng nhìn chăm chú vào khu vực rừng rậm phía dưới thì cũng không nhịn được mà cúi đầu nhìn theo.
Hết thảy đều được hoàn thành một cách suôn sẻ như kế hoạch định sẵn, vậy nên giờ đây chính là lúc nhìn vào thần thụ.
Price cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với rừng rậm thần thụ bên dưới, địa điểm ma pháp có tính vĩnh hằng mạnh mẽ như thế đã vượt xa khỏi tầm hiểu biết của hắn về địa điểm ma pháp từ trước đến nay.