Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1911 - Chương 1913 - Kiên Định Và Liều Lĩnh (2)

Chương 1913 - Kiên định và liều lĩnh (2)
Chương 1913 - Kiên định và liều lĩnh (2)

Đường Minh Nguyệt càng thêm chần chừ không quyết, nghĩ thầm lựa chọn lần này có liên quan đến việc hệ trọng, chuyện rắc rối thế này, nếu như có Phương Hằng ở đây thì tốt rồi.

Phải rồi, nếu như Phương Hằng ở đây, hắn sẽ lựa chọn thế nào?

Vừa nghĩ tới Phương Hằng, ánh mắt Đường Minh Nguyệt tức khắc trở nên kiên định.

Không cần hỏi, đáp án của Phương Hằng chắc chắn là cứ làm cho xong việc rồi!

Quan tâm nhiều thế làm gì! Cứ mịa nó tham lam một đợt thôi!

Lúc bấy giờ, Đường Minh Nguyệt trầm giọng nói: “Các vị, nghe lệnh của ta, đồng loạt công kích! Đoạt lấy Altama! Tấn công!”

“Rõ!”

Những người chơi trong đoàn đội đều lộ ra vẻ mặt phấn khích, đồng loạt nhận lời, lại lần nữa mạnh mẽ xông về hướng bên trong thành phố.

Lúc này, trong hoàng thành Đế Quốc, Tiêu Vân để những binh lính thuộc hạ tạm thời nghỉ ngơi ở bên ngoài nội thành, dưới sự dẫn dắt của thị vệ mà một mình tiến vào khu vực nội thành của hoàng thành.

Những cảnh tượng hắn trông thấy dọc đường đi bên trong hoàng thất khiến cho hắn có một chút nghi ngờ.

Tình huống này là gì?

Bên trong hoàng thất vốn dĩ luôn được thủ vệ canh gác chặt chẽ giờ đây chỉ còn lại lác đác hơn vài chục người.

Dưới sự dẫn dắt của một vài tên hộ vệ, Tiêu Vân tiến vào bên trong đại điện thương nghị quân sự.

Ánh mắt Tiêu Vân lướt một vòng quanh đại điện vắng vẻ, lại nhìn về phía ngai vàng trống rỗng bên trên, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Bệ hạ đâu!”

Thủ vệ ở hai bên đại điện nghiêm mặt, trong đó một tên quan truyền lệnh của Đế Quốc tiến lên hai bước, đối mặt với Tiêu Vân, trầm giọng nói: “Bệ hạ có lệnh, Tiêu Vân hãy nghe lệnh!”

Tiêu Vân lạnh lùng nhìn sang hướng quan truyền lệnh.

Quan truyền lệnh bất giác rùng mình, nói tiếp: “Bệ hạ có lệnh, Đại tướng quân Tiêu Vân hãy lập tức trả thần khí trấn quốc về vị trí cũ, đặt vào nội điện, sau đó thủ hộ nội điện, không được xảy ra sai sót cho đến lúc phản quân tới!”

Lòng Tiêu Vân cảm thấy nặng nề.

Lúc này dẫu cho hắn có ngu ngốc cỡ nào thì cũng nhận ra được có gì đó không ổn.

Sắc mặt của hắn càng thêm mấy phần u ám, trầm giọng nói: “Bệ hạ đâu! Để hắn bước ra gặp ta!”

Trên mặt đám thủ vệ vẫn rặt một vẻ nghiêm nghị, nhìn về phía Tiêu Vân, nhưng không một ai trả lời.

“Ta nói lại một lần cuối cùng!” Tiêu Vân cũng không còn cách nào kiềm nén lửa giận trong lòng nữa, quát lên đầy phẫn nộ: “Đường Vũ đâu! Để hắn cút ra đây gặp ta!”

Thủ vệ ở hai bên thấy thế liền đồng loạt rút vũ khí ra cầm trong tay, vây Tiêu Vân lại ở trung tâm, nhìn hắn một cách cảnh giác, “Tiêu Vân! Dám gọi thẳng danh tính của Bệ hạ, ngươi là muốn mưu phản sao!”

Ánh mắt Tiêu Vân rét lạnh, không nói một lời, chỉ chậm rãi rút trường kiếm trong tay ra.

“Các ngươi đều lui xuống cả đi, ta nói chuyện riêng cùng với Tiêu thống lĩnh.”

Mắt thấy hai bên muốn đánh nhau thì một thanh âm truyền tới từ phía sau, Đinh Sĩ Tu từ sau bức màn bên cạnh ngai vàng chầm chậm bước ra.

Tiêu Vân nhìn về phía Đinh Sĩ Tu.

Mới không gặp một ngày mà trông Đinh Sĩ Tu cứ như đã già đi mấy chục tuổi.

“Bệ hạ đâu?”

Đinh Sĩ Tu lắc đầu, “Không cần tìm nữa, Bệ hạ đã rời khỏi hoàng thất trước một bước, cũng đã ra khỏi thành phố rồi.”

“Đi rồi? Ha, đồ hèn nhát!”

Đồng tử Tiêu Vân co rút lại mấy lần, phẫn nộ trong lòng càng thêm dâng trào.

Dùng sự hy sinh của đồng đội thân thiết như anh em ruột thịt dưới trướng hắn để tranh thủ thời gian cho Đế Quốc, nhưng hiện tại thì sao? Đường Vũ đã làm những gì?

Ngoại trừ bỏ trốn ra thì còn làm được gì?

Mai phục đã nói tới thì sao?

“Ta đã dẫn dụ đoàn người Đường Minh Nguyệt vào chủ thành, chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đuổi tới, ta đã làm theo lời hắn! Vậy mai phục đâu? Lúc trước hắn nói với ta mai phục ở đó thì thế nào?”

Đinh Sĩ Tu nhìn thoáng qua Tiêu Vân, nét mặt nhìn không ra vui buồn, chỉ gật đầu nói: “Đi theo ta.”

Tiêu Vân nhíu chặt mày, đi theo Đinh Sĩ Tu tiến vào hậu viện phía sau đại điện.

Thấy rõ cảnh tượng trong hậu viện của đại điện, Tiêu Vân ngay lập tức giật mình.

Trung tâm hậu viện, một kết giới Thánh quang hiển hiện.

Bên trong kết giới, khí tức ôn dịch màu đen dày đặc tràn ngập cả khu vực.

Khí tức ôn dịch màu đen không ngừng bốc lên từ trung tâm đống đổ nát đằng xa.

Cái gì thế!

Phong ấn bên trong vực sâu đã bị phá vỡ! Chuyện xảy ra khi nào?!

Trong lòng Tiêu Vân hết sức kinh ngạc, quay đầu mãnh liệt nhìn qua Đinh Sĩ Tu.

Đinh Sĩ Tu vẫn trưng ra một gương mặt hờ hững.

“Các ngươi vậy mà......”

Tiêu Vân tức khắc trở nên tỉnh táo, lại ngoảnh đầu nhìn về kết giới Thánh quang trước mắt một lần nữa, siết chặt nắm đấm.

Chỉ dựa vào một tầng kết giới Thánh quang căn bản là không thể nào ngăn cách khí tức ôn dịch với thế giới bên ngoài trong thời gian dài.

Kết giới màu vàng đã có dấu hiệu rạn nứt, liên tục phát ra âm thanh lạch cạch.

Cuối cùng Tiêu Vân đã hiểu rõ!

Hắn vẫn là đánh giá thấp sự máu lạnh vô tình của Đường Vũ.

Bao gồm luôn cả hắn và tất cả mọi người trong quân đoàn, toàn bộ đều là đối tượng mà Đường Vũ có thể lợi dụng! Bọn họ đều chỉ là những con tốt bị vứt bỏ trong tay Đường Vũ mà thôi!

“Tiêu Vân, như ngươi thấy đấy, phong ấn ở trung tâm hoàng thất đã bị Đường Vũ ra lệnh phá vỡ, phong ấn Thánh quang bên ngoài không ngăn cản khí tức ôn dịch được bao lâu đâu, nhân lúc còn có thời gian thì mau dẫn người của ngươi rời khỏi đây đi, trước khi đi nhớ đặt lại thần khí hộ quốc ở Điện Tổ Long.”

Bình Luận (0)
Comment