Phương Hằng nhíu mày, đang cảm thấy chiêu này có vẻ như không dùng được thì bỗng một loạt nhắc nhở trò chơi hiện ra trên võng mạc.
‘Nhắc nhở: Người chơi sử dụng cách thức đặc biệt để công kích tà ma vực sâu’.
‘Nhắc nhở: Đang tiến hành quyết định......’
......
Thủ đô Đế Quốc – Altama.
“Tăng tốc lên đi! Chúng ta sắp đến rồi! Kiên trì thêm một chút nữa thôi!”
Nhìn thấy tường thành cao ngất dần dần hiện rõ đằng trước, Tiêu Vân cắn chặt răng, lần nữa khích lệ và đôn đốc đội ngũ tiến về phía trước.
Cánh cổng của chủ thành Đế Quốc – Altama ở phía trước dần dần mở ra.
Hai tên kỵ binh phục sức hoa lệ vội vã từ trong thành chạy ra, đi tới trước đội ngũ, hướng về phía quân đoàn hô to: “Chỉ huy trưởng Tiêu Vân! Bệ hạ có mật lệnh! Mời lập tức nghe lệnh!”
Tiêu Vân ôm quyền, thúc giục: “Nói!”
“Bệ hạ đã sắp xếp ổn thỏa, bố trí phục kích bên trong thành, mời Chỉ huy trưởng lập tức tiến vào thành và nghĩ cách dẫn dắt truy binh cùng tiến vào chủ thành, nhất thiết phải tiêu diệt toàn bộ quân địch!”
Tiêu Vân nghe vậy liền cau mày, tức khắc trao đổi ánh mắt với quan trọng tài Gulf Noether của Thượng nghị viện đang ở bên cạnh.
Bọn họ đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Đường Vũ đã bố trí sắp đặt ở chủ thành?
Vậy nên mới để cho bọn họ trực tiếp gấp gáp chạy một đường về Altama?
Cạm bẫy sao?
Để dẫn dụ kẻ địch sập bẫy mà thậm chí không tiếc hy sinh mạng sống của nhiều binh lính tinh anh Đế Quốc như vậy......
Quả thực là đủ tàn nhẫn.
Thế nhưng đây là loại cạm bẫy gì?
Còn có thể tiêu diệt triệt để truy binh do Đường Minh Nguyệt dẫn tới ư?
Tiêu Vân cau mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng.
Lính liên lạc thúc giục: “Chỉ huy trưởng, còn không mau nhận lệnh!”
“Được! Tuân lệnh!”
Việc đã đến nước này, Tiêu Vân chỉ có thể dằn xuống nghi ngờ và khó chịu trong lòng, vung tay lên, “Các quân đoàn nghe lệnh, theo ta cùng vào thành!”
“Rõ!”
Chiến mã hí vang, các quân đoàn nhanh chóng đi vào bên trong thành.
Phía sau, Yunika dẫn đầu đoàn đội người chơi cắn chặt không buông đám người Tiêu Vân một cách sít sao suốt chặng đường.
Yunika vẫn luôn duy trì một nhịp điệu truy kích cố định.
Nàng sẽ không thả cho nhóm quân đoàn của Tiêu Vân chạy quá chậm, cũng sẽ không ép bọn chúng quá chặt để bọn chúng lựa chọn chó cùng rứt giậu mà quyết chiến đến cùng.
Dùng cái giá thấp nhất để từng bước gặm nhấm sinh lực của kẻ địch.
Thẳng đến khi đuổi tới gần thành Altama, Yunika nhận thấy nhóm quân đoàn của Tiêu Vân không còn cử người cản đường nữa, mà là trực tiếp tăng nhanh tốc độ xông vào bên trong chủ thành Altama của Đế Quốc, trong lòng dâng lên một nỗi thấp thỏm không yên.
Tình hình có hơi không đúng lắm.
Thành Altama ở phía trước đã là phòng tuyến cuối cùng của Đế Quốc, thậm chí còn là chủ thành thủ đô, lẽ ra phải được canh phòng nghiêm ngặt.
Nhưng tại sao hiện giờ thoạt nhìn lại thấy thủ hộ của thành cực kỳ yếu kém vậy?
Là đang dụ địch vào tròng đấy à?
Nghĩ đến đủ loại hành vi kỳ quái của quân đoàn Tiêu Vân trên cả đoạn đường đến đây, Yunika lại càng thêm nghi ngờ.
Nàng lựa chọn hành động thận trọng khôn ngoan, tức tốc ra lệnh báo hiệu tập hợp đoàn đội người chơi, điều khiển đội ngũ hoãn lại tốc độ tiến bước.
Rất nhanh, một số lãnh đạo cấp cao của các công hội người chơi lớn đã tập trung lại để cùng nhau bàn bạc thảo luận.
“Đoàn đội offline của Lý Tuyết đã đưa ra phân tích về tính khả thi của cuộc tác chiến, không hề có binh lực tập kết bên trong thành, theo ta thấy, e rằng Đường Vũ đã bỏ cuộc rồi, đây là cơ hội cho chúng ta, cứ trực tiếp dùng vũ lực đoạt lấy thành phố, dẫn quân đánh vào một đợt là được rồi.”
“Không thể nào, quân đội Đế Quốc không tập hợp cũng không có nghĩa là không có nguy hiểm gì, nghe nói trong thành không hề phát hiện ra điểm kỳ lạ nào của Đường Vũ, rất có thể hắn đã sớm rời khỏi Altama, cũng không loại trừ việc hắn đã thiết lập cạm bẫy bên trong thành.”
“Có cái bẫy nào có thể bố trí trong khoảng thời gian ngắn như thế được chứ? Chẳng lẽ còn có thể diệt sạch chúng ta luôn sao?”
“Không phải vậy, nếu thiệt hại quá lớn, miễn cưỡng tấn công thành phố cũng......”
Tình huống trong thành phố phía trước không rõ ràng, nhóm người chơi lãnh đạo cấp cao rất nhanh chia ra làm hai phe, nhỏ giọng tranh cãi thảo luận.
Ed do dự một lát, sau đó lắc đầu cắt ngang: “Các vị, hiện tại là thời gian tấn công tốt nhất, không còn thời gian để tiếp tục thảo luận nữa đâu, bất cứ lựa chọn nào cũng đều có rủi ro, nếu cứ dây dưa chỉ sợ Đường Vũ sẽ chuyển thần khí Đế Quốc đi mất.”
“Không sai, sự lo lắng của các vị đều có lý cả, chẳng qua trước mắt chúng ta không có thời gian để lên kế hoạch kỹ lưỡng hơn đâu.”
Yunika cũng gật đầu tán thành, thu hút sự chú ý của mọi người rồi trầm giọng nói: “Là trực tiếp tấn công hay là phòng thủ, chúng ta cần lập tức đưa ra quyết định.”
Khi phải quyết định sách lược quan trọng, nhóm người đang sôi nổi đều đồng loạt im lặng trở lại, kế đó lại cùng nhau dời mắt về phía Đường Minh Nguyệt.
Lãnh đạo Đế Quốc – Đường Minh Nguyệt, chỉ có nàng là người thích hợp nhất để quyết định chuyện này.
Đường Minh Nguyệt gặp phải tình huống này cũng có một chút lưỡng lự, không khỏi nhìn về hướng tường thành cao ngất ở đằng trước.
Là cái bẫy ư?
Thoạt nhìn, quả thực chính là vậy.
Đường Minh Nguyệt mím môi, trong chốc lát cũng không thể quyết định được.
Hai chọn một.
Cái nào mới tốt đây.