Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1913 - Chương 1915 - Bùng Phát

Chương 1915 - Bùng phát
Chương 1915 - Bùng phát

Trong lòng nhóm người chơi vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Tại sao Tiêu Vân cứ một mực lựa chọn nơi này làm chiến trường chính cuối cùng?

Hơn nữa, tất cả thủ vệ bên trong thành phố đều lỏng lẻo hơn gấp nhiều lần so với trong tưởng tượng.

Đường Vũ cũng chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ hắn còn có âm mưu nào khác sao?

Dáng vẻ của nhóm quân đoàn Tiêu Vân trông giống như đang hết sức vội vàng, cũng không duy trì bất cứ đội hình cố định gì, thế này có một chút qua loa sơ suất.

Thậm chí đến cả thần khí mà Tiêu Vân bọn chúng cũng mang theo bên người.

Chẳng phải nhờ vào Thần Điện Tổ Long để kích hoạt lực lượng của thần khí một lần nữa mới là lựa chọn tốt hơn trong loại tình huống này sao?

Yunika không mảy may lơ là tí nào mà ra hiệu cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, phòng hờ có thể bị kẻ địch gài bẫy.

Phía trước, Tiêu Vân xuất hiện ở đội ngũ dẫn đầu, hắn bỗng phất tay ra hiệu cho đoàn đội phía sau tạm ngừng bước tiến, sau đó một thân một mình sải bước về phía trước, quỳ một chân trên mặt đất, đối diện với Đường Minh Nguyệt, hô lớn: “Minh Nguyệt Bệ hạ, Đường Vũ tàn bạo bất nhân, Tiêu Vân dẫn theo Ngự Lâm Vệ tình nguyện đầu hàng, mong được chấp nhận!”

Hả?

Nhóm đoàn đội người chơi đang chuẩn bị chiến đấu ác liệt với quân đoàn Đế Quốc nghe vậy lập tức hai mắt trợn tròn.

Đầu hàng ư?

Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đại quyết chiến thì thoắt cái Tiêu Vân dẫn theo mọi người đến đầu hàng?

Càng kỳ quái hơn là trong quân đoàn sau lưng Tiêu Vân còn có các đại lãnh chúa, thậm chí còn có hội học thuật luyện kim, Thượng nghị viện Đế Quốc, người của Thánh đình và đoàn pháp sư Đế Quốc nữa.

Mặc dù đám người này không quỳ xuống đất bày tỏ lòng thành, nhưng cũng không có ý đối địch với bọn họ.

Tình huống thế nào vậy?

Yunika cũng có một chút không nắm rõ được tình hình, nhìn bọn họ với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Rất kỳ lạ!

Là bẫy à?

Cần phải làm đến mức này sao?

Lòng Đường Minh Nguyệt cũng vô cùng ngờ vực, không khỏi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân.

Nàng mơ hồ cảm thấy liệu có phải Tiêu Vân đang âm thầm trù tính mưu đồ gì chăng, thế là thử thăm dò, hỏi: “Đứng lên rồi nói, Đường Vũ đâu?”

Tiêu Vân tức tốc đứng dậy, nét mặt có vài phần lo lắng, bẩm báo: “Bệ hạ, Đường Vũ đã sớm phá hủy phong ấn phong tỏa tà ma vực sâu bên trong hoàng thành, đồng thời đã trốn thoát trước rồi, bọn ta cũng đều bị hắn lừa, lúc này phong ấn do Thánh Đình lưu lại bên ngoài nội thành để ngăn chặn khí tức ôn dịch chẳng mấy chốc cũng sẽ vỡ vụn, đến lúc đó khí tức ôn dịch chắc chắn sẽ lan rộng, vẫn mong bệ hạ lập tức rút lui ra khỏi thành, ta sẽ giải thích tình hình cụ thể cho ngài!”

Đường Minh Nguyệt ngẩn người, tức khắc nhìn sang phía những người chơi ở bên cạnh.

Hóa ra là thế! Là phong ấn!

Yunika chớp mắt liền bừng tỉnh.

Quả nhiên đây là một cái bẫy!

Trước đó mọi người đã từng suy đoán, chỉ có điều bọn họ cũng không ngờ tới Đường Vũ sẽ hung ác tới mức này, vậy mà lại lựa chọn phá vỡ phong ấn của tà ma vực sâu!

Việc làm khiến ngọc nát đá tan!

Nếu như hết thảy những lời Tiêu Vân nói đều là thật, khí tức ôn dịch bùng phát sẽ gây ra thiệt hại mang tính hủy diệt đối với toàn bộ thành Altama! Thậm chí ôn dịch còn có thể lan ra trên khắp đại lục Đế Quốc, kéo cả đại lục rơi vào cơn khủng hoảng!

Về phần cả quân đoàn của Tiêu Vân, chẳng qua đều chỉ là mồi nhử để dẫn dụ bọn họ vào tròng mà thôi!

Nếu là như vậy, sau khi Tiêu Vân phát hiện bản thân trở thành một quân cờ bị vứt bỏ, trong cơn nóng giận liền quay lưng phản bội cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Một vài suy nghĩ lướt qua trong tâm trí của Đường Minh Nguyệt, nàng cũng lập tức hiểu rõ mọi việc, liền lớn tiếng ra lệnh, “Tất cả đoàn đội nghe lệnh! Lập tức rút lui!”

Cho dù chuyện này vẫn còn một số điểm đáng ngờ, nhưng lúc này đây Đường Minh Nguyệt đã không còn thời gian để suy xét.

Giữ mạng quan trọng!

Rút lui trước đã!

Đoàn đội người chơi và đội ngũ của Tiêu Vân cùng chạy như bay về hướng ngoại thành.

Nhưng còn chưa kịp đến được lối ra của thành phố thì Đường Minh Nguyệt cảm nhận được một trận rung lắc nhè nhẹ truyền tới từ mặt đất dưới chân.

Không ổn rồi!

Khi ý nghĩ này vừa mới lóe lên, ngay sau đó là một tiếng nổ kịch liệt vang lên bên tai!

“Oành!!"

Đất bằng cũng theo đó mà rung chuyển dữ dội.

Ở trung tâm hoàng thành, một luồng khí tức màu đen dày đặc dâng lên tận trời, kế đó bỗng nhiên bùng nổ!

Khí tức ôn dịch nhanh chóng lây lan ra khắp bốn phía!

Một mảng đen kịt phủ kín xung quanh nhanh như một cơn gió!

“Lui ra!”

Trán Yunika toát ra một lớp mồ hôi lạnh, tiếp theo nàng hét lớn.

Thôi xong.

Không ngờ rằng Đường Vũ lại thật sự ác độc như vậy!

Khí tức ôn dịch khuếch tán mãnh liệt, rồi đây toàn bộ thành phố sẽ không còn bất cứ người nào sống sót!

Quân đoàn của Tiêu Vân là vật hy sinh, bọn họ cũng thế!

Mọi người đã cảm nhận được cái chết đang đến gần, bọn họ sắp bị khí tức ôn dịch nuốt chửng.

Các người chơi liều mạng chạy như điên, dẫu trong lòng hiểu rất rõ rằng dưới tình trạng khí tức ôn dịch bùng phát rộng khắp thế này thì việc chạy trốn cũng không có ý nghĩa là bao.

Khí tức phát tán ra xung quanh với tốc độ lan tràn ngày càng nhanh hơn, rất nhanh đã lấn át những người chơi và quân đoàn Đế Quốc đang chạy trốn.

Nhắc nhở trò chơi hiện lên trên võng mạc của nhóm người chơi.

Bình Luận (0)
Comment