Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1914 - Chương 1916 - Bùng Phát (2)

Chương 1916 - Bùng phát (2)
Chương 1916 - Bùng phát (2)

'Nhắc nhở: Ngươi đã tiến vào khu vực môi trường đặc biệt, chịu ảnh hưởng đặc biệt, chỉ số lây nhiễm của ngươi đang tăng, hãy cẩn thận'.

Hể?

Tình huống gì đây?

Chạy một hồi, nhóm người chơi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết thì đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai.

Bọn họ phát hiện hình như mình cũng còn khỏe lắm mà?

Tuy rằng bọn họ đều phải chịu ảnh hưởng bởi debuff của khí tức ôn dịch, nhưng sau khi xem xét tỉ mỉ lại nhận ra tốc độ tăng của chỉ số lây nhiễm trên thanh thuộc tính nhân vật không hề nhanh một chút nào.

Không chỉ họ, dường như những đồng đội bên cạnh cũng vẫn còn khỏe như vâm ý?

Khí tức ôn dịch mà mọi người cứ hễ nhắc tới là biến đổi sắc mặt có vẻ như cũng không có ảnh hưởng gì lớn nhỉ?

Các người chơi ngạc nhiên phát hiện rằng sau khi đợt khí tức ôn dịch thứ nhất bùng phát lan tràn, thì tựa như khí tức ôn dịch xung quanh rất nhanh liền lắng xuống và tan biến trong không khí.

Không lâu sau, một nhóm người chơi chạy trước nhất đã bước ra ngoài cổng thành đang rộng mở, hoàn toàn rời khỏi Altama.

Họ phát hiện chỉ số lây nhiễm của bản thân bất tri bất giác đã ngừng tăng thêm, thậm chí còn bắt đầu chậm rãi hồi phục giảm dần.

Đây lại là chuyện thế nào nữa?

Trong lòng nhóm người chơi rối bời, không khỏi quay đầu, lần nữa nhìn về phía trung tâm thành phố.

Khí tức ôn dịch màu đen bốc lên từ trung tâm hoàng thành đã dần dần khuếch tán ra bốn phía, sau đó từ từ biến mất.

Mọi thứ dường như đã hồi phục lại sự yên bình vốn có.

Hết rồi?

Vậy là kết thúc rồi ư?

Sao bảo rằng phong ấn bị phá hủy, khí tức ôn dịch bùng phát kia mà?

Là thế này à?

Sấm to mưa nhỏ sao?

Suýt chút nữa thì tự mình dọa chết khiếp nửa cái mạng này.

Ở phía sau đội người chơi, trong mắt đám người Tiêu Vân cùng rút lui khỏi thành phố tràn đầy sự nghi ngờ.

Ovian, hội trưởng hội luyện kim học, lại càng mù tịt, không biết gì.

Tất cả bọn họ đều đã đích thân tham gia vào việc xây dựng lớp ngoài kết giới thánh quang khí tức ôn dịch. Lúc đầu, nồng độ của khí tức ôn dịch ở trung tâm hoàng thành cao một cách đáng sợ, một khi nó lọt ra bên ngoài, toàn bộ hoàng thành sẽ bị chôn vùi hoàn toàn.

Tại sao bây giờ lại trông giống như...

Dường như hiệu quả thực sự rất bình thường?

Tại sao cường độ của khí tức ôn dịch đột nhiên lại giảm xuống nhiều như vậy?

Đám người Ed không khỏi nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt đối phương.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tình hình gì thế này?

Là vì Đường Vũ đã phạm sơ suất?

Pháo xịt?

Chuyện tốt như vậy mà đến với bọn họ à?

Một người chơi lập tức offline tại chỗ, ngoại tuyến liên hệ với nhóm của Lý Tuyết, sau khi tổng hợp và phân tích hết tin tình báo, hắn vội vàng online báo cáo.

“Mọi người, đội của Lý Tuyết sau khi tổng hợp tin tình báo đã đưa ra những phân tích, bọn họ cho rằng cường độ phong ấn của khí tức ôn dịch bùng phát ở trong thành phố Altama yếu đi là do sự sắp xếp có chủ ý của lãnh chúa Phương Hằng.”

Hả?

Tất cả mọi người vậy đều ngẩn ngơ luôn, trong lòng không khỏi nổi lên một vạn câu nghi vấn.

Phương Hằng?

Có liên quan đến hắn?

Không phải hắn vẫn còn ở thành Linkleton sao?

Cách xa ngàn dặm, làm sao hắn có thể sắp xếp chuyện này?

Chẳng nhẽ lại là mở thiên nhãn à?

“Ửa, là như thế nà, vài giờ trước, Lãnh chúa Phương Hằng cùng với Hiệp hội pháp sư và các huyết tế tư Man tộc, đã làm thử và thành công đưa tà ma vực thẳm ra khỏi phong ấn dưới lòng đất trước thời hạn.”

“Khu vực bị phong ấn bên dưới hoàng thành đế quốc được liên thông với vực thẳm dưới lòng đất nơi ta ma vực sâu vốn dĩ bị phong ấn. Bởi vì tà ma vực sâu đã được chuyển ra khỏi vực thẳm dưới lòng đất trước, lại cộng thêm khí tức ôn dịch trong vực thẳm đã được lãnh chúa Phương Hằng và Vĩ Luân tiên sinh ngăn chặn trước cũng như đã xử lý một phần đáng kể…”

Người chơi đang báo cáo tình hình cũng cảm thấy bản thân hơi giống như đang bịa chuyện vậy, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhìn đám người chơi xung quanh đờ đẫn nghệt ra, lại tiếp tục giải thích: “Cho nên cho dù là phong ấn bên trong hoàng thành được dỡ bỏ, cường độ tàn dư khí tức ôn dịch còn lại cũng đã giảm mạnh vậy nên nó không thể gây hại đến tính mạng chúng ta.”

Nghe hắn giải thích như thế, mọi người không khỏi chậm rãi mở miệng, sau đó lại lâm vào trầm mặc.

Họ xem như là đã hiểu được đại khái nguyên nhân và kết quả của mọi chuyện.

Nnghe có vẻ rất hợp lý, rất đáng tin.

Nhưng mà……

Phương Hằng đã làm như thế nào?

Chẳng lẽ hắn đã sớm tính toán ra được việc Đường Vũ sẽ lợi dụng khí lực ôn dịch để giăng bẫy, lại còn lựa chọn tử chiến sao?

Thủ đoạn và cách bố trí như vậy khó tránh khủng bố chút...

Được rồi, cho dù hắn đã sớm đoán được, vậy thì hắn lại nghĩ ra cách gì đem tà ma vực sâu di chuyển ra ngoài?

Đợi đã, tà ma vực sâu bây giờ đang bị chuyển đến đâu rồi?

Chắc không phải là hắn đang nghĩ biện pháp đối phó với tà ma vực sâu rồi đó chứ?

Không phải chứ!

Ed không khỏi vò đầu bứt tóc.

Hắn cảm thấy rõ ràng bản thân mình đã tham gia vào nhiệm vụ tuyến chính rồi, nhưng dường như hắn lại hoàn toàn không trong trạng tháoi đó.

Hắn có ảo giác rằng đồng đội của hắn đang đánh BOSS cuối rồi, mà hắn vẫn còn ở gữa đường đấu trí đấu dũng với đám tiểu binh cang gác.

Tiêu Vân nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy người đó thì không khỏi ngẩn tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment