Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 194 - Chương 197: Cũng Là Do Ta Làm.

Chương 197: Cũng là do ta làm.

“Không có?”

“Ừ, trong trò chơi Chủ Thần, người chơi không được tiết lộ thông tin liên quan đến nhiệm vụ ra bên ngoài, nếu không thì sẽ bị trừng phạt, thậm chí nghiêm trọng hơn là trực tiếp bị xử chết. Đúng rồi, bên liên bang vẫn chưa công bố việc này, nên ngươi đừng nói ra.”

Phương Hằng gật đầu một cái: “Được.”

Trần Ngự lại tiếp tục giải thích với hắn.

“Cho nên chúng ta chỉ có thể suy đoán quy trình nhiệm vụ từ một vài chi tiết khác.”

“Hơn nữa chúng ta còn phát hiện quy trình nhiệm vụ của mỗi máy chủ khác nhau, ít nhất là trong máy chủ 1, 2, 6, 7 vẫn chưa có sự tồn tại của thành phố Pinewood.”

“Được rồi, vậy có thông tin gì có thể cùng hưởng không?”

“Sau khi biết về nhiệm vụ của thành phố Pinewood, chúng ta đã lập tức triển khai một cuộc tìm kiếm liên quan, vậy mà tìm được một bản đồ thành phố Pinewood và một bản đồ khuôn viên công ty Meteor, chúng ta sẽ chuyển cho ngươi sau.”

“Cảm ơn.”

Phương Hằng cũng không lấy không đồ của Trần Ngự không, vì vậy hắn đã nhắc nhở.

“Theo thông tin ta nhận được, trong thành phố Pinewood có thể đang rò rỉ virus T0 nên nếu ở đó lâu ngày thì mức độ lây nhiễm sẽ tăng lên rất nhiều, vậy nên các ngươi phải làm cho tốt công tác đề phòng.”

“Được! Tình báo của ngươi rất quan trọng với chúng ta, ta sẽ báo cáo việc này với cấp trên.”

Trần Ngự vô cùng nghiêm túc.

“Đi đi.”

“Đúng rồi, ta còn chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Ngươi nói đi.”

“Gần đây chúng ta nhận được báo cáo của người chơi, nói là có zombie biến dị xuất hiện ở rừng rậm khu 8. Đám zombie đó bắt đầu biết sử dụng vũ khí thông thường, thậm chí còn công kích nơi ẩn núp của người chơi, nghiêm trọng hơn là phá nhà của họ.”

Được rồi!

Ngươi đã đoán đúng!

Chuyện này lại là do ta làm!

Phương Hằng im lặng.

Trong đầu hắn thầm nghĩ cuộc điện thoại này của ngươi, chẳng lẽ là để “Hưng sư vấn tội.”

Trần Ngự ai thanh thán khí, nhức đầu kinh khủng.

Nhóm bọn họ phụ trách quản lý những vụ việc phiền phức mà thuộc địa này đã gặp phải vừa rồi.

“Sau khi chúng ta nghiên cứu, chúng ta nghĩ có thể là có zombie biến dị mới xuất hiện, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng chúng ta nhận được báo cáo thực danh từ người chơi của công ty Ampter, bọn họ nói là đám zombie là do một người ở nhà tù đã kiểm soát chúng trong bóng tối, và nghi ngờ nhà tù có liên quan tới thế lực tổ chức phản liên bang, nên họ hy vọng chúng ta sẽ điều tra.”

Phương Hằng im lặng một lúc.

Đám người kia lại vẫn có thể đoán được trên đầu mình.

Hắn coi thường bọn họ rồi!

“Á, Phương Hằng, ta không có ý đó, chúng ta vẫn rất yên tâm về ngươi.”

Thấy Phương Hằng không trả lời, Trần Ngự ở đầu dây bên kia gãi đầu, nói.

“Sao có thể là do ngươi làm được, nghe nói đám zombie biến dị đó đều là zombie dây leo cấp hai, người chơi sao có thể có năng lực chiến đấu mạnh như vậy chứ. Điều này không hợp với lẽ thường.”

“Nhưng Phương Hằng, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, rất nhiều người chơi đã xác nhận có một lượng lớn zombie biến dị xuất hiện ở trong rừng rậm. Mặc dù nhà tù của ngươi ở ngoài khu rừng rậm, nhưng cũng nằm trong khu vực nguy hiểm.”

“Ừ, cảm ơn, nhưng liên bang tính xử lý chuyện này như thế nào?”

“Haiz, còn có thể xử lý thế nào nữa, bây giờ đến việc ứng phó với nhiệm vụ chính đột xuất còn không kịp.”

“Huống hồ vòng Huyết Nguyệt đầu tiên cũng sắp tới rồi, cấp trên cũng không phái nhân lực đến chi viện, nên việc chúng ta có thể cử một tiểu đội vào khu rừng rậm để kiểm tra đã là cực hạn rồi.”

Trần Ngự kể khổ với Phương Hằng.

“Tạm thời liên bang sẽ cân nhắc việc chỉ dẫn giao nhiệm vụ ở trong diễn đàn, và phân khu rừng rậm là khu vực có nguy hiểm cao, đề nghị những người chơi sớm di chuyển khỏi khu rừng rậm.”

“Dù sao thì với tình hình hiện tại, chỗ đó cũng không còn nơi thích hợp để người chơi bình thường sinh tồn.”

Phương Hằng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Phù, cực cho ngươi rồi.”

“Hầy, phục vụ vì nhân dân thôi.”

“Được rồi, ta đi báo cáo tình hình với lãnh đạo trước, ta sẽ liên lạc lại với ngươi vào lần sau.”

Chà! Chó ngáp phải ruồi!

Phương Hằng thầm cảm thấy mừng rỡ.

Dù sao thì hai ngày tới hắn cũng phải dẫn đám phân thân zombie đi tới thành phố Pinewood để làm nhiệm vụ, liên bang mà đi điều tra thì chắc chắn sẽ không điều tra ra được gì!

Hơn nữa với tuyên truyền nguy hiểm của phía chính phủ, thì chắc người chơi ở lại trong rừng rậm cũng sẽ càng ngày càng ít đi.

Cúp điện thoại, Phương Hằng vươn vai.

Hôm nay nghỉ ngơi sớm để đảm bảo tràn đầy sinh lực, ngày mai đi tới thành phố Pinewood để chiến đấu một trận, kiếm thêm chút lợi ích.

Rửa mặt xong xuôi.

Phương Hằng vừa nằm lên giường chuẩn bị ngủ, thì chuông điện thoại di động lại vang lên.

Hai chữ ‘Lão Hắc’ hiện trên điện thoại di động.

Lão Hắc.

Phương Hằng thầm nói kỳ lạ.

Hình như hắn không có thêm số điện thoại của Lão Hắc.

Phương Hằng nhận cuộc gọi.

“Ha ha, Phương Hằng, cuối cùng ngươi offline à, ta đã đợi ngươi rất lâu đấy.”

“Sao ngươi biết số điện thoại của ta?”

“Phương Hằng, câu hỏi này của ngươi rất không chuyên nghiệp, là thương nhân môi giới thì đây là kỹ năng cơ bản.”

Được lắm, ngươi cứ khoe khoang tiếp đi!

Phương Hằng bĩu môi.

“Đừng căng thẳng, cuộc gọi này rất đặc biệt, đến liên bang cũng không truy ra được, cũng sẽ không có bất kỳ bản ghi chép cuộc gọi tới nào.”

“Tóm lại có một việc khẩn cấp hơn, ta hy vọng ngày mai ngươi có thể tới điểm dịch chuyển số 9, rồi gia nhập vào đội 9 để tiến vào thành phố Pinewood. Tin ta đi, nó sẽ có lợi cho ngươi.”

“Ngươi có thể đi tới nơi đóng quân gần nhất của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám để hỏi ý kiến, tiêu chút tích phân vinh dự của đoàn Kỵ sĩ là có thể tiến hành dịch chuyển.”

“Được rồi, chúc ngươi may mắn, ta kỳ vọng lần hợp tác giữa hai chúng ta.”

Phương Hằng còn chưa kịp trả lời, thì Lão Hắc cũng đã cúp điện thoại.

Cái quỷ gì vậy?

Phương Hằng muốn gọi lại, nhưng hắn phát hiện không thể tìm được thông tin cuộc gọi tới, giống như nó không tồn tại vậy.

Đội 9 là sao chứ.

Có phải nó là một cái bẫy không.

Bình Luận (0)
Comment