Thân vương Huyết tộc Micah bước lên phía trước và hỏi: “Là Kỷ Hiểu Ba tiên sinh sao?”
“À đúng, Phương Hằng đâu rồi?”
“Xin đợi một lát, quân vương đại nhân đang ở thế giới Huyết tộc bên kia thông đạo dịch chuyển, bảo chúng ta chờ ngươi ở đây.”
Mical nói rồi duỗi tay chỉ vào lối vào thông đạo phía bên phải, “Mời đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi qua đó.”
“Được, ta nhanh chóng.”
Kỷ Hiểu Ba vội vàng đi theo Mi al xuyên qua thông đạo.
Trong thông đạo vẫn có một lượng lớn sinh vật hài cốt không ngừng khiêng vật tư, xếp thành một đường thẳng tắp, không ngừng vận chuyển vật tư dọc theo phương hướng Mical chỉ.
Nhìn thấy điều này, trong lòng Kỷ Hiểu Ba không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Có ý gì? Sao sinh vật hài cốt vẫn đang siêng năng vận chuyển vận tư như vậy? Còn chưa vận chuyển xong nữa à? Tối hôm qua chúng nó đã làm gì? Không phải là gặp chuyện gì rồi chứ?
“Phút chốc!”
Kỷ Hiểu Ba đi theo thân vương Huyết tộc Mical bước vào thông đạo dịch chuyển, trước mắt trở nên xám trắng trong chớp mắt.
Khi hắn mở to mắt tiến vào thế giới Huyết Tộc Ngày Tận Thế và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Kỷ Hiểu Ba lập tức ngẩn người
Tình huống này là thế nào?!
Nhìn ra xa, trên mặt đất phía trước xuất hiện một đám hố sâu khổng lồ!
Hố hài cốt!?
Lại có nhiều như vậy?
Hố hài cốt hỗn độn rơi rụng trên mặt đất, vừa nhìn đã biết ở đây có ít nhất hơn một trăm cái.
Chợt!
Phía bên phải, một bóng mờ màu đen nhanh chóng bay đến bên cạnh Kỷ Hiểu Ba.
“Chủ nhân.”
“Đây, đây là…” Kỷ Hiểu Ba hơi ngây người, hắn nhìn về phía Wallonie, “Đây là chuyện thế nào?”
“Là hố hài cốt do Phương Hằng xây dựng, chủ nhân, tất cả vật tư trong kho hàng thành phố đã vận chuyển xong, ta đã thuyên chuyển vật tư kiến trúc từ trong kho hàng của các thành phố cỡ lớn tới đây, dự tính vật tư cũng sẽ tiêu hao hết trong vòng một tiếng sau.”
“Không phải, ngươi nói lại đi.” Kỷ Hiểu Ba hơi hoang mang, hắn cảm thấy có phải mình đã bị lừa rồi không. Hắn quay đầu lại, có chút không dám tin tưởng xác nhận lại với Wallonie một lần nữa: “Vừa rồi ngươi nói gì? Hết vật tư? Ngươi nói là vật tư dự trữ trong kho hàng đã hết sạch rồi?”
“Đúng vậy, chúng ta đã triệu tập một bộ phận rất lớn từ phần ngoài thành phố nhưng số lượng vẫn không đủ.”
Chuyện, chuyện này không khỏi cũng khoa trương quá rồi chứ?
Kỷ Hiểu Ba ngẩng đầu nhìn từng hố hài cốt và một tảng lớn dày đặc zombie ở phía xa, trong lúc nhất thời có hơi không biết nên nói gì mới tốt.
Qua loa.
Lúc trước khi hắn đồng ý với Phương Hằng đã quá qua loa!
Sinh vật hài cốt Wallonie có được một bộ phận ký ức của kiếp trước nên có thể hiểu được ngôn ngữ của con người và tư duy, nhưng ở điểm nào đó vẫn còn hơi cứng nhắc.
Nhìn thấy Kỷ Hiểu Ba đến, Phương Hằng cũng bay tới đây cùng với một vài công tước Huyết tộc, sau đó lại biến thành hình thái con người ngay trước mạt Kỷ Hiểu Ba.
Kỷ Hiểu Ba nhìn về phía Phương Hằng, cổ họng khẽ nhúc nhích, giả vờ trấn định hỏi: “Phương Hằng, có cần xây nhiều hố hài cốt như vậy không?”
“Nhiều lắm à?”
Phương Hằng nhìn thoáng qua hố hài cốt rậm rạp phía sau, hắn còn cảm thấy hơi ít.
Cực khổ cả một buổi tối cũng chỉ xây được hơn hai trăm cái.
Ít hơn dự tính của hắn.
Chủ yếu là tốc độ cung cấp tài liệu không đủ, hơn nữa trung gian xuất hiện một lần ngừng cung cấp tài liệu rất lâu, phải đợi không mấy tiếng sau mới có lại.
“Tài liệu sẽ hết nhanh thôi.”
“Ặc…” Giọng nói của Kỷ Hiểu Ba trở nên yếu đi vài phần, “Ngươi… Còn, còn cần nữa à?”
“Không cần, cũng gần đủ rồi, hôm nay như vậy trước đã.”
Phương Hằng quay đầu lại nhìn hố hài cốt phía sau.
Sau khi hố hài cốt tăng tới cấp bậc nhất định có thể tự sinh ra hơi thở vong linh, hơn hai trăm cái cũng đủ dùng rồi. Sau khi rót vào lúc đầu, thế giới náy sẽ có thể không ngừng sinh ra hơi thở vong linh dùng để đào tạo sinh vật vong linh.
Sau khi Kỷ Hiểu Ba nghe thấy Phương Hằng nói đã đủ dùng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, không đủ dùng ta lại nghĩ cách giúp ngươi,”
Hắn cũng bèn phồng má giả làm người mập.
Ít nhất là vị trí giới vị của hắn đã bị đào rỗng hơn một nửa, tồn kho mấy trăm năm đều tiêu hao gần hết cho một đợt của Phương Hằng.
Nếu Phương Hằng còn muốn thì chỉ có thể nghĩ cách từ nơi khác, còn phải mất càng nhiều thời gian hơn.
Phương Hằng hỏi: “Tình hình bên phía Thánh đình thế nào rồi?”
“Không tốt lắm, sắp không chịu được nữa rồi, ta đặc biệt tới tìm ngươi, chỗ ngươi sắp xong chưa?”
“Ừm, ngươi chờ ta, ta lập tức tới.”
“Được!”
…
Phương Hằng lại quay về thế giới hiện thực lần nữa, sau đó lập tức dẫn theo vài học giả vong linh học đã dặn dò từ trước cùng tiến vào khu vực hành lang Trầm Luân hội hợp với đoàn đội của Kỷ Hiểu Ba.
Nhân cơ hội Thánh đình không chú ý, mọi người mạnh mẽ buông lá chắn phong ấn ra một lát.
“Đi!”
Phương Hằng nhanh chóng loé vào bên trong hành lang Trầm Luân, hắn nhấc một phiến đá luyện kim lên rồi chạy vào chỗ sâu trong hành lang Trầm Luân cùng với Kỷ Hiểu Ba.
Chạy qua lối rẽ phía sau, Kỷ Hiểu Ba nhíu mày lại.
Bởi vì lối vào hành lang Trầm Luân đã bị lá chắn phong toả tạm thời nên độ dày của khí tức thế giới chết ở khu vực bên trong cao hơn độ dày ban đầu.
Trong hành lang Trầm Luân đen kịt, thể sinh mệnh oán linh cảm ứng được vật còn sống bèn nhanh chóng lao về phía hai người.