Đám rác rưởi Thánh đình!
“Chỉ là đám rác rưởi Thánh đình nhỏ nhoi mà thôi, đám đạp lên đầu Hiệp hội nghiên cứu vong linh chúng ta à? Ta có hàng vạn phương pháp để đối phó với bọn chúng!”
Kỷ Hiểu Ba rất là đắc ý, hừ hừ nói: “Chờ ta rút cạn khí tức thế giới chết trong hành lang Trầm Luân, ta xem các ngươi tiếp tục tinh lọc như thế nào!”
Đoàn người Lý Thiếu Cường nghe lời Kỷ Hiểu Ba nói, nhận ra tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ bút tích của Kỷ Hiểu Ba, lập tức đều cảm thấy vui vẻ.
Quan tâm hắn làm thế nào làm gì, dù sao có thể báo thù là được!
Thuận tiện còn có thể kiếm được một khoản tiền thuê từ trên người Kỷ Hiểu Ba.
“Đương nhiên rồi, tới lượt Hiệp hội nghiên cứu vong linh chúng ta giương oai rồi, cũng không soi ngươi xem nhìn mình trông như thế nào, có xứng không?”
“Cho bọn họ nếm thử chút đau khổ, cũng làm bọn họ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay.”
Nhìn thấy Thánh đình xui xẻo, tâm trạng của đoàn người Hiệp hội nghiên cứu vong linh cũng vô cùng vui sướng.
Mấy người đang nhỏ giọng bàn tán thì một tiếng bước chân vội vàng đã truyền đến từ một bên khác của lá chắn ở thông đạo phía trước.
Đàm Sóc nhìn về phía đầu bên kia thông và ngăn cản mọi người tiếp tục bàn tán, nhỏ giọng nói: “Các vị, phiền phức của chúng ta sắp tới rồi.”
Trong thông đạo phía trước, một hàng quân đội Liên bang do Khâu Hải dẫn dắt vội vàng đi đến.
Lúc này Khâu Hải cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn không muốn trộn lẫn vào chuyện giữa Thánh đình và Hiệp hội nghiên cứu vong linh, nhưng cố tình còn không thể thoái thác được.
“Quan chỉ huy Khâu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Sau khi nhìn thấy Khâu Hải đến, đoàn người Thánh đình cũng thu lại khí thế kiêu ngạo lúc trước, bày ra dáng vẻ của người bị hại.
Kỵ sĩ bảo vệ Mukhtar bước tới kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra lại một lần.
Bắt đầu từ đêm qua, bên phía bọn họ đã bị nhằm vào, cho đến bây giờ còn bị người của Hiệp hội nghiên cứu vong linh chặn cửa.
Chuyện này là thế nào?
Khâu Hải vừa nghe là biết có người giở trò quỷ, hắn ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Kỷ Hiểu Ba trong đám người.
Được lắm! Lại là hắn!
Thằng nhóc quỷ đó! Ngày nào cũng gây chuyện, cũng chỉ có hắn và Phương Hằng mới to gan như vậy.
Kỷ Hiểu Ba cũng chú ý tới ánh mắt của Khâu Hải, còn làm mặt quỷ với hắn nữa chứ.
Vẻ mặt của Khâu Hải trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng nói: “Thánh Nữ, ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, sẽ cho các vị một câu trả lời hài lòng.”
Viona gật đầu rồi nói: “Quan chỉ huy Khâu Hải, chúng ta tin tưởng thành ý của Liên bang khu Đông, Thánh đình cũng đến cùng với thành ý. Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, khí tức thế giới chết vẫn cực kỳ nguy hiểm, chúng ta hy vọng có thể lập tức tiến vào khu vực trung tâm của hành lang Trầm Luân tinh lọc khí tức thế giới chết, ngươi xem có thể cho chúng ta vào không?”
“Ừm, được.”
Khâu Hải nhìn về phía đoàn người Lý Thiếu Cường chặn ngoài cửa, trong giọng nói có thêm vài phần không tốt, hắn quát: “Còn không tránh ra nhanh lên! Hành lang Trầm Luân rộng như vậy, đều đứng ở đây làm gì? Không còn nơi nào để đứng nữa à? Đừng tưởng ta không biết các ngươi đang nghĩ gì, tất cả đều quay về chờ cho ta! Chuẩn bị tiếp thu xử phạt trong Hiệp hội vong linh học đi!”
Mọi người chặn ở cửa ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, chỉ có thể lui sang một bên.
Khâu Hải nhíu mày lại rồi tiếp tục nói: “Còn chờ gì nữa! Còn không cởi bỏ lá chắn nhanh lên!”
Viona thấy thế thì lại mở lá chắn thần thánh ra, thánh kỵ sĩ đi theo bảo vệ cũng sôi nổi cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với khí tức thế giới chết sắp tràn ra từ trong hành lang Trầm Luân.
Khí tức thế giới chết tích góp lâu như vậy lập tức bùng nổ, sóng đánh sâu vào thứ nhất chắc chắn sẽ rất mạnh.
Kỷ Hiểu Ba thấy thời gian cũng bị kéo dài gần đến giờ bèn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với mấy người bên cạnh.
Phút chốc!
Mươi mấy học giả vong linh học cùng đình chỉ thi pháp, lá chắn ngăn cản ở lối vào hành lang Trầm Luân lập tức biến mất.
Cái gì!?
Bên ngoài, tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả đội binh lính Liên bang của Khâu Hải, đồng tử của Viona càng co lại.
Hoàn toàn khác với dự đoán của bọn họ.
Trong chớp mắt khi lá chắn biến mất, không những không có một lượng lớn khí tức thế giới chết với độ dày cao trào ra từ bên trong hành lang Trầm Luân, ngược lại là khí tức thế giới chết tích tụ ở bên ngoài ùa vào bên trong hành lang Trầm Luân theo hướng ngược lại.
Loại cảm giác tương phản quái dị tới cực điểm này làm các thánh kỵ sĩ đang giữ tư thế chiến đấu đều sững sờ tại chỗ khoảng nửa giây.
Sao lại thế nào?
Chẳng lẽ…
Khâu Hải nhìn chằm chằm thông đạo lối vào hành lang Trầm Luân phía trước, trong đầu hiện lên một suy nghĩ kỳ quái.
Chẳng lẽ toàn bộ khí tức thế giới chết tong hành lang Trầm Luân đã bị rửa sạch rồi sao?
Độ dày của khí tức thế giới chết bên ngoài còn cao hơn cả bên trong?
Dẫn tới khí tức thế giới chết còn lại bên ngoài ùa vào bên trong hành lang Trầm Luân.
Khâu Hải đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng về phía Kỷ Hiểu Ba.
Là thằng nhóc này làm sao?
Hắn ra chiêu gì?
Nếu thật sự có bản lĩnh này thì sao không giải quyết phiền phức sớm một chút?
Còn cố tình gây ra chuyện này?
Hì hì.
Kỷ Hiểu Ba nhìn vẻ mặt như gặp ma của đám người Thánh đình thì không giấu được vẻ đắc ý trên mặt nữa.