Bởi vì Phương Hằng còn có một thân phận đặc biệt.
Giới chủ!
Điều này có nghĩa là Phương Hằng trước tiên phải có được tọa độ của lối vào thế giới cấp cao, cũng cần đạt được tinh thể mộng ảo cao cấp trong thế giới trò chơi cao cấp.
Đó chắc chắn không phải là một nhiệm vụ dễ dàng!
Khấu Minh nhìn hướng đi của Phương Hằng, không khỏi nhíu mày: “Đội trưởng, có hơi phiền phức, đám người của đoàn lính đánh thuê Lai Ân đến gần kìa. Hình như bọn họ không nhận ra thân phận của Phương Hằng, có cần đuổi bọn họ đi không.”
“Trước tiên không cần đâu, cứ xem tiếp, nếu như người kia thật sự là Phương Hằng, hắn hoàn toàn có thể tự mình xử lý.”
“Được.”
Lúc mọi người trong Liên Bang đều đang nhìn về phía Phương Hằng, cách đó không xa, một người chơi tướng mạo thân thiện đi về phía Phương Hằng.
“Người anh em, lần đầu tiên tới nơi này sao? Ta tên Trình Khoa, hình như chưa từng gặp ngươi.”
Phương Hằng nhìn lướt qua người vừa tiếp cận mình: “Ừm, vừa mới tới.”
“Đến đây một mình hả? Không có bạn bè nào dẫn ngươi đến sao? Có muốn ta giới thiệu với ngươi về nơi này một chút không?”
Phương Hằng quan sát bốn phía một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trung tâm tháp Xương Trắng: “Ừm, ta nhận được chỉ dẫn nhiệm vụ đến đây, ngươi cũng vậy sao?”
“Đương nhiên, có thể ở khu vực này đại đa số đều là người nhận được chỉ dẫn nhiệm vụ thiên phú mà đến, ta ở chỗ này đã hơn mười năm rồi, rất quen thuộc với khu vực này, gần như không có ai là ta không quen cả, sau này nếu như gặp phải vấn đề hay phiền toái gì đều có thể tới tìm ta, ta có thể giải quyết giúp ngươi.”
Biểu hiện của Trình Khoa rất đáng tin cậy, vừa nói vừa vỗ ngực, bày ra vẻ có thể tin tưởng được.
“Thật sao?” Mí mắt Phương Hằng giật một cái, nghĩ đến lúc trước gặp phải bụi ác niệm trong gió lốc vong linh, hỏi: “Ngươi biết bụi ác niệm có tác dụng gì không?”
“Muốn thử ta sao?” Trình Khoa cười cười, duỗi tay chỉ chỉ những tòa tháp kia: “Kìa, ngươi nhìn thấy những tòa tháp phía trước kia không? Ngươi cũng vì bọn chúng mà đến đúng không?”
Phương Hằng nhìn về phía tháp Xương Trắng và bốn tòa tháp xung quanh, gật đầu.
“Từ thấp đến cao, bốn toà tháp bên kia theo thứ tự là tháp Ác Mộng, tháp Phế Tích, tháp Mục Nát, tháp Điêu Tàn.”
“Sau khi người chơi nhận được chỉ dẫn nhiệm vụ đến nơi, hoàn thành một số nhiệm vụ đã đưa ra đều sẽ nhận được thẻ nhập học. Dựa theo cấp bậc nhiệm vụ đã đưa ra và độ hoàn thành, bình thường mà nói thì mới ban đầu nhận được giấy mời đều là tháp Ác Mộng và tháp Phế Tích thấp nhất.”
“Sau đó, trong mỗi tòa tháp đều có đạo sư tương ứng, hoàn thành chỉ dẫn nhiệm vụ mà đạo sư đưa ra, có thể được thăng cấp thiên phú. Đương nhiên, hiểu đơn giản là tòa tháp càng cao cấp thì đạo sư bên trong càng lợi hại, biên độ tăng trưởng sau khi đạt được thăng cấp thiên phú cũng càng mạnh, như thế nào? Ta nói đơn giản dễ hiểu chứ?”
Phương Hằng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tác dụng của bụi ác niệm.”
“Bụi ác niệm dùng để bổ sung năng lượng cho giấy mời và thăng cấp, từ thấp đến cao, từ từ tăng dần, từ tháp Ác Mộng thấp nhất chầm chậm thăng cấp lên, có vài nhiệm vụ đặc biệt khác cũng cần dùng đến bụi ác niệm.”
Trình Khoa cười cười, tiếp tục nói: “Trừ việc đó ra, bụi ác niệm cũng là đạo cụ cần thiết cho nhiệm vụ thiên phú.”
Phương Hằng hiểu ra, hắn lại duỗi tay chỉ về hướng tòa tháp cao cao màu trắng ở chính giữa.
“Ngươi vẫn chưa nói về tòa tháp ở chính giữa.”
“Ngươi đừng nghĩ đến tòa tháp ở giữa này nữa, nó là tòa tháp cao cấp nhất trong khu vực thăng cấp thiên phú của chúng ta, tên là tháp Xương Trắng. Đầu óc của vị đạo sư bên trong có chút vấn đề, nhiệm vụ được giao không thể hoàn thành, cứ xem như hắn không tồn tại là được. Trước đây có người mất đến ba bốn năm mới thăng được đến cấp cao nhất, được tiến vào tháp Xương Trắng, kết quả là cuối cùng lại nhận được một nhiệm vụ không thể hoàn thành, còn là loại không thể từ bỏ.”
Trên mặt Trình Khoa lộ ra nụ cười nhìn có chút hả hê xấu xa, dùng một loại giọng điệu khoa trương nói: “Bị hố đến mức phát ngốc luôn, người cùng khoá với hắn sớm đã đạt cấp 30 tốt nghiệp rồi, còn hắn vẫn dừng lại ở cấp 30 không động đậy gì.”
Phương Hằng híp mắt hỏi: “Là nhiệm vụ gì?”
“Không biết.” Trình Khoa nhún nhún vai, giải thích rất gọn gàng: “Ngươi biết đó, quy tắc ý mà.”
“Tóm lại, nhiệm vụ liên quan đến những tòa tháp này đều cần có bụi ác niệm, mà độ khó của việc thu hoạch bụi ác niệm lại cực kỳ cao, trừ mua bán và cướp đoạt ra, cũng chỉ có thể thu hoạch từ tay oán vật trong gió lốc vong linh.”
Trình Khoa vừa nói vừa hướng ánh mắt nhìn về phía đám người trên quảng trường.
“Ngươi có thấy những người ở đây không? Bọn họ đều đến sớm hơn ngươi, một số người trong số họ đã ở đây vài năm, vài người trong số họ đã thành lập một đội nhỏ để ra ngoài săn lùng oán vật trong gió lốc vong linh, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, đi theo nhóm người này có thể nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh ở đây. Ta có thể giúp ngươi tìm một đội để tham gia, ngươi là lính mới, cứ một lần hành động thì đại khái sẽ giúp ngươi thu hoạch được tổng cộng là 5% bụi ác niệm, nhưng mà ngươi đưa ta 1% xem như một khoản phí giới thiệu trung gian, ngươi nghĩ sao?”