“Ta chỉ có 4%?”
“Không thấp đâu, bằng với một đoàn đội tám người rồi, cho nhiều không thích hợp, vả lại ngươi lại là lính mới, cùng đi chuẩn bị vật tư gì đó đều là do đoàn đội phụ trách, ngươi chỉ cần góp sức lực vào là được rồi.”
Trình Khoa vừa nói vừa đánh giá Phương Hằng từ trên xuống dưới, rồi giơ ba ngón tay lên: “Đương nhiên, nếu như ngươi cực kỳ có tiền, ta cũng có thể giúp ngươi thu mua một số bụi ác niệm từ bên ngoài, chỉ cần 3% phí thủ tục.”
“Không cần đâu, ta không có tiền.”
Phương Hằng lắc đầu.
Trình Khoa híp mắt lại, một tia tham lam hiện lên trong mắt, nhìn chòng chọc vào Phương Hằng: “Vậy được thôi, phí tư vấn, năm ngàn điểm Chủ Thần, không nhận giao dịch trực tiếp, dùng vật phẩm có giá trị tương đương là được.”
Phương Hằng bỗng chốc quay đầu, nhìn chằm chằm Trình Khoa: “Năm ngàn? Đòi tiền ta à?”
“Đương nhiên, những gì ta vừa nói với ngươi đều là tình báo cơ mật, chỉ lấy có tí xíu phí tư vấn như vầy thì hết sức hợp lý rồi, đúng không?”
Phương Hằng thu hồi ánh mắt từ trên người Trình Khoa.
“Nè, người anh em ngươi hẳn sẽ không phải là muốn ăn quỵt đó chứ, bọn ta vẫn luôn làm ăn ở mảnh đất này, thế lực trải rất rộng đấy nhá. Ngược lại ta không quan tâm chút tiền lẻ này đâu, thế nhưng nếu tin đồn bọn ta không thu được tiền bị truyền ra ngoài, về sau bọn ta rất khó làm việc nha…”
Giọng điệu của Trình Khoa dần dần trở nên không có ý tốt.
Phương Hằng để ý thấy có mấy tên người chơi cách chừng hơn 12 mét đang vô tình cố ý bước mấy bước tới gần phía bọn họ, như có ý muốn bao vây hắn vào trung tâm.
“Vậy sao? Thế nên định chuẩn bị ra tay đấy à?”
Trình Khoa tới gần một chút, đến bên cạnh Phương Hằng rồi khẽ nói: “Tất nhiên sẽ không, bọn ta đều nói chuyện rất văn minh, huống chi còn tặng kèm một tin tức, tốt nhất đừng ra tay ở khu vực này, có điều ngươi phải cân nhắc cho kỹ, chỉ cần bọn ta thả ra một ít tin tức, về sau tự nhiên sẽ không có đội ngũ nào cho phép ngươi gia nhập.”
“Hơn nữa nếu ông chủ của ta nghe được chuyện này, khẳng định cũng sẽ không vui, tính tình của hắn không tốt lắm, ta cũng không xác định được hắn sẽ làm ra chuyện gì. Tt nhất vẫn là cân nhắc một chút đi, một mình ở nơi này thực sự không lăn lộn nỗi đâu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt...”
“Không ra tay vậy cũng đừng cản đường.”
Phương Hằng cắt ngang lời nói của Trình Khoa, trực tiếp lướt qua bên người hắn và đi về phía trung tâm tháp Xương Trắng.
Trình Khoa sửng sốt một lát.
Hắn nhìn Phương Hằng, vẻ khinh thường lộ rõ trong mắt.
Người chơi có thể vượt qua cuộc sát hạch lúc trước và tiến vào khu vực thăng cấp hoặc là có thực lực hùng mạnh, hoặc chính là có nhiều tài nguyên, kẻ phách lối không đặt ai vào mắt thế này cũng có, nhưng mà không nhiều.
Chẳng qua không sao cả.
Rất nhanh bọn chúng sẽ phải nếm mùi đau khổ thôi.
Đến lúc bọn chúng gặp phải đòn đánh tàn nhẫn của hiện thực sẽ liền ngoan ngoãn tìm tới tận cửa cúi đầu nhận sai ngay.
Cớ gì phải thế?
Ơ?
Đang nghĩ ngợi, Trình Khoa chợt sững sờ.
Hắn phát hiện vị trí Phương Hằng đi tới hình như hơi sai sai.
Hắn…
Đi nhầm ư?
Trình Khoa chú ý thấy Phương Hằng vậy mà lại đi thẳng tới nơi trung tâm nhất của tháp Xương Trắng?!
Phía trước tháp Xương Trắng, mười mấy thị giả Vong linh học nhận thấy có người tới gần liền nháo nhào quay mặt nhìn về phía Phương Hằng.
Những người chơi khác trên quảng trường cũng đều ào ào ném ánh mắt tới chỗ Phương Hằng.
Nhóm thị giả vong linh không có bất cứ hành động nào, chỉ là dưới mũ trùm vốn là một mảnh hư vô chợt nổi lên hai ngọn lửa linh hồn màu đỏ.
Mãi đến khi Phương Hằng tiến một bước lớn tới trước cổng lớn của tháp Xương Trắng.
Chẳng mấy chốc, trên cả quảng trường thăng cấp thiên phú rơi vào một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chăm chú vào mỗi một cử động của Phương Hằng.
Sắc mặt Trình Khoa có hơi trắng bệch.
Tình huống gì đây?
Hắn…
Làm sao hắn có thể tiến vào tháp Xương Trắng?
Trình Khoa tới đây đã gần mười năm, số người có thể tiến vào tháp Xương Trắng mà hắn thấy được cũng chỉ vẻn vẹn năm người, mà năm người này, không có ngoại lệ, nếu không phải là người chơi có thực lực siêu cấp vượt trội thì cũng là nhà kiểm soát có thế lực đỉnh cao.
Thôi toang rồi.
Hình như hắn đã đắc tội với một nhân vật không tầm thường rồi.
Nhưng Trình Khoa nghĩ thế nào cũng không hiểu được, tại sao một người chơi tới nơi này lần đầu tiên lại có thể tiến vào tháp Xương Trắng được vậy?
Năm người trước kia cũng đều phải trải qua một phen lăn lộn trắc trở xong mới thu thập đủ bụi ác niệm, sau khi có giấy mời thăng cấp đỉnh cao mới được cho phép tiến vào tháp Xương Trắng.
Ai có thể đoán được tiểu tử này ấy thế mà có thể trực tiếp tiến vào tháp Xương Trắng đâu?
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Phương Hằng đẩy mở cổng lớn của tháp Xương Trắng ra rồi cất bước vào trong.
Trông thấy Phương Hằng tiến vào tháp Xương Trắng, trên mặt nhóm người Liên Bang trung ương cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
Lòng Trịnh Vũ Bình hết sức chấn động.
“Đội, đội trưởng…” Giọng Khấu Minh run lên, nói: “Hắn hẳn là Phương Hằng phải không?”
Những người khác cũng nhìn về phía Trịnh Vũ Bình.
Suy nghĩ trong lòng mọi người đều y như nhau.