Có loại năng lực này, còn khớp với điều kiện liên quan, ngoại trừ Phương Hằng ra chắc hẳn cũng không tìm ra được người nào khác đâu nhỉ?
“Ừ… Có hơi lạ.”
Trịnh Vũ Bình ừ khẽ, trong lòng lại lần nữa sa vào nghi ngờ cực độ.
Không phải chứ!
Hắn có thể khẳng định, việc tiến vào Tháp Xương Trắng là có hạn chế.
Lợi dụng tinh thể mộng ảo của thế giới trò chơi cao cấp để tiến hành thăng cấp có thể đạt được hiệu quả thăng nhanh tới cấp 30, nhưng không có cách nào tiến vào tháp Xương Trắng có cấp bậc cao nhất và tháp Điêu Tàn có cấp bậc cao thứ hai được.
Nhưng người trước mắt kia quả thực đã tiến vào được trong tháp Xương Trắng rồi.
Có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất, người đó không phải Phương Hằng, chỉ là bộ mặt giống nhau.
Loại thứ hai, Phương Hằng dùng thực lực của chính mình, đã gom góm lượng lớn tài nguyên trong thời gian ngắn ngủi không đến một tháng ở thế giới trò chơi trung cấp, lại còn thành công vượt qua được thế giới trò chơi trung cấp chăng?
Hắn nghe nói khoảng thời gian này Phương Hằng đang giúp thanh tẩy khí tức thế giới chết bên trong hội nghiên cứu vong linh ở thế giới hiện thực kia mà?
Lấy đâu ra thời gian chứ?
Trịnh Vũ Bình không khỏi siết chặt nắm đấm.
Thật sự có người chơi đáng sợ như thế tồn tại sao?
Một tổ viên khác bên cạnh cũng cẩn thận nuốt ngụm nước bọt, hỏi: “Đội trưởng, chúng ta, chúng ta có cần báo cáo cấp trên chú ý động tĩnh khác thường của Phương Hằng không đây.”
“Ừ, điều tra rõ ràng.”
Trịnh Vũ Bình gật nhẹ đầu.
Chắc chắn là phải báo cáo.
Nếu đúng thật là Phương Hằng, vậy thì quá đáng sợ rồi.
Từ một người mới phát triển thành giới chủ chỉ trong vòng mấy tháng, hơn nửa tháng sau liền vượt qua thế giới trò chơi trung cấp.
Lần này tiến vào tháp Xương Trắng quá nửa cũng là vì thăng cấp thiên phú.
Rất khó tưởng tượng sau này hắn sẽ biến thành một sự tồn tại kinh khủng đến thế nào.
“Lập tức báo lên cấp trên, nghĩ cách lấy được liên hệ với Phương Hằng và xác nhận thân phận của hắn ngay.”
Bởi vì quá kích động nên hơi thở vốn ổn định của Trịnh Vũ Bình cũng trở nên nặng nề hơn mấy phần, hắn trầm giọng nói: “Đều vực dậy tinh thần cả đi, nếu quả thật là hắn, lần thăng cấp thiên phú này của chúng ta có thể có hi vọng rồi.”
“Rõ!”
…
Bên trong tháp Xương Trắng, Phương Hằng dừng lại ở chỗ cổng vào.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được bên trong tòa tháp giăng đầy những đoàn hồn hỏa màu xanh nhạt trôi lơ lửng.
Hồn hỏa di chuyển trôi nổi một cách chậm chạp.
Bọn chúng phóng ra ánh sáng chiếu rọi bốn phía.
Phương Hằng ngẩng đầu xem xét bố cục bên trong tòa tháp.
Bố cục chỉnh thể của tòa tháp có hơi kỳ quái, sau lối vào chính là một đại sảnh rộng lớn, chính giữa đại sảnh thì trống rỗng, nếu đứng ngay đại sảnh ở đáy tháp rồi ngẩng đầu liền có thể nhìn tới đỉnh tháp.
Bên phải lối vào là một cầu thang làm bằng gỗ dựa vào vách tường.
Thang lầu xoắn ốc từng vòng hình khuyên theo vách tường hướng lên trên, cứ cách một khoảng dọc theo cầu thang sẽ có một cánh cửa gỗ.
Hai thị giả vong linh hiện ra từ trong bóng tối, khom người cúi chào Phương Hằng.
“Chào mừng vị khách được mời đến, mời đi theo ta, đạo sư Gurro chờ ngài đã lâu.”
Hai thị giả vong linh đứng dậy ra hiệu một chút, sau đó cất bước dẫn Phương Hằng tiến về phía trước, men theo cầu thang gỗ cổ xưa bên tay phải để đi lên phía trên của tòa tháp.
Phương Hằng không nhanh không chậm đuổi theo.
Dường như đã rất lâu rồi không có ai đặt chân đến nơi này, mỗi bước chân giẫm lên bậc thang đều vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, làm cho hắn không nhịn được hơi lo lắng rằng có khi nào bỗng dưng mình đạp hụt vào khoảng không rồi rơi xuống hay không.
Thị giả vong linh thì giống như là đang lơ lửng trên mặt đất, suốt đường đi đều không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Một đường dọc theo cầu thang hướng lên, mãi đến lúc sắp tới gần tầng lầu cao nhất, thị giả vong linh mới ngừng lại và nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ.
Một âm thanh nhã nhặn truyền ra từ bên trong căn phòng.
“Mời vào.”
Hai thị giả vong linh đứng cung kính ở hai bên cửa gỗ, vươn tay tỏ ý mời Phương Hằng tiến vào.
“Ừ.”
Phương Hằng đi tới phía trước.
Cửa gỗ căn bản là không có khóa, Phương Hằng chỉ chạm nhẹ vào thì cửa đã dễ dàng bị đẩy mở.
Phía sau cửa vào là một phòng sách cực kỳ lớn, một lão giả ngồi ở phía sau phòng sách, hai tay đặt ngang trên bàn, ánh mắt sâu thẳm.
Gurro nhìn chăm chú Phương Hằng đang bước vào từ ngoài cửa, trong mắt lộ ra vẻ vừa lòng.
Hắn đã chờ Phương Hằng một khoảng thời gian rồi.
“Tốt lắm, Phương Hằng, ngươi thật sự không tệ.”
Phương Hằng nghe được câu khen ngợi của Gurro liền cảm thấy không hiểu ra sao, cũng không biết ý của Gurro là gì, chỉ có thể gật nhẹ đầu với Gurro.
“Mấy trăm năm qua, có không ít người mới xuất sắc đã xuất hiện trong giới học giả Vong linh, chỉ mỗi ngươi là khiến ta vừa lòng nhất, biết tại sao không?”
Phương Hằng lắc đầu.
Gurro ngồi sau bàn đọc sách, dưới gương mặt bình tĩnh lại hiện ra mấy phần u ám.
“Bởi vì chuyện ngươi làm vô cùng hợp ý ta.”
Phương Hằng càng thêm nghi ngờ.
“Có một vài sai lầm không thể nào tha thứ được.” Gurro đổi sang tư thế càng thoải mái hơn, rồi ngồi trên ghế nói tiếp: “Thánh đình luôn chèn ép phe phái học thuật vong linh chúng ta ở tất cả mọi thế giới, xem chúng ta là hóa thân của tà ác. Ta không có cách nào hiểu được tại sao một số người lại thản nhiên chấp nhận loại đối đãi không công bằng này.”