Sắc mặt Tần Hổ lập tức thay đổi!
Loại dây leo đó đang dần ăn mòn sức mạnh tín ngưỡng của hắn!
Cách đó không xa, Phương Hằng vừa nãy bị một quyền của Tần Hổ đánh bay, rất nhanh đã được chi chít dây leo ở phía sau nhanh chóng bắt lấy.
Trị số sinh mệnh bị một quyền của Tần Hổ đánh tụt xuống giờ đang nhanh chóng phục hồi lại.
Nhìn thấy Tần Hổ ở phía trước bị tầng tầng lớp lớp dây leo quấn chặt lấy, trong mắt Phương Hằng lộ ra một tia khinh thường.
“Abe Chie, làm tốt lắm.”
Vẫn là Thần thụ ở đây đáng tin cậy.
Không uổng công hắn giành rất nhiều thời gian và sức lực để bồi dưỡng như vậy.
Tiếp theo thì phải xem Thánh đình có cái năng lực đối phó với Thần thụ hay không.
Nếu như không có...
Trong mắt Phương Hằng lướt qua một tia sát ý.
Vậy thì sẽ giữ tất cả bọn chúng ở lại!
Dưới sự khống chế của Phương Hằng, toàn bộ khu rừng giống như bị chọc tức phát ra những âm thanh vô cùng chói tai, bộc lộ một phần hung ác của nó!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, nó đã nuốt chửng cả người Tần Hổ!
Ở phía sau nơi vòng ngoài rừng dây leo, nhìn thấy Thần thụ đột nhiên bộc phát ra phun ra khí tức đáng sợ, Robbien lập tức dẫn theo đám người Liên Bang lui ra xa, sợ rằng cả lũ sẽ bị hút vào bên trong.
Biểu cảm của Rita cực kỳ lạnh lùng.
Nàng nhìn thấy một vật hình cầu đang trương phình lên một cách nhanh chóng, nó đang nhô lên ở phía trước của rừng dây leo.
Phương hướng đó chính là vị trí vừa rồi Tần Hổ xông vào rừng dây leo!
“Không hay! Tần Hổ gặp nguy hiểm, chúng ta ra tay thôi! Cứu hắn!”
Rita đứng đầu đội, Cuốn sách sơ khai ở trước mặt đang thôi thúc đến cực điểm, rồi đột nhiên mở ra.
Thánh quang màu vàng tỏa sáng lấp lánh!
Đám người Thánh đình dồn tinh thần lực của bọn họ vào Cuốn sách sơ khai.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng vàng, một mảng lớn dây leo ở phía trước lập tức khô héo, tiêu hao với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, ngay khi một khu vực rộng lớn bị khô héo, chi chít các dây leo khác ngay lập tức lan tới để bổ sung vào chỗ đó.
Rita nhíu mày, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Đây mới là sức mạnh thực sự của khu rừng Thần thụ?
Vừa nãy chỉ là bề nổi mà thôi?
Chẳng trách lúc trước nàng cảm thấy Phương Hằng có chỗ dựa.
Rita trầm giọng nói: “Cố lên!”
May mắn thay, khí tức tinh lọc được giải phóng ra từ sự tập hợp tinh thần lực của đám người Thánh đình, có thể ngăn được rừng dây leo Thần thụ đang bạo động lan rộng, cả đội có thể ổn định từng bước rồi, từ từ đi về phía trước.
Tần Hổ vẫn còn đang bị tầng tầng lớp lớp dây leo bao vây, căn bản không thể thấy rõ được tình hình cụ thể.
Hắn có Khiên tín ngưỡng để phòng thủ, nên trong thời gian ngắn chắc sẽ không có vấn đề gì.
Có thể cầm cự cho đến khi đồng đội đến trợ giúp.
“Bùm!!”
Ngay khi Rita đang nghĩ thế, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ to trầm nặng truyền tời từ phía xa, ngay lập tức nhìn về phía đó.
Dưới tầng dây leo rậm rạp, có một thánh quang màu vàng sáng lấp lánh.
Không hay!
Tầng thứ nhất tấm khiên bảo hộ của Tần Hổ nhanh như vậy đã bị phá vỡ rồi?
Sắc mặt Rita thay đổi rõ rệt, cưỡng chế kích hoạt sức mạnh của tín ngưỡng.
“Tăng nhanh tốc độ!”
Đội Liên Bang đang trốn ở phía sau, một người chơi không nhịn được liền hỏi: “Trưởng quan, chúng ta có nên lên đó giúp đỡ bọn họ không?”
Robbien nhìn rừng Thần thụ bị cuốn vào bạo động ở phía trước, cảm thấy tội lỗi.
Lúc trước nghe nói Thần thụ rất mạnh, không ngờ rằng lại mạnh tới mức này.
Nhận định của trưởng quan phân khu vùng đất Man tộc đối với Phương Hằng chắc chắn là sai lầm!
Sự tồn tại của Phương Hằng đã đe dọa đến quyền kiểm soát của Liên Bang khu Bắc đối với toàn bộ vùng đất Man tộc.
Còn về vụ giúp đỡ?
Đương nhiên, hắn muốn nhân cơ hội này hợp tác với Thánh đình cùng nhau giải quyết triệt để Phương Hằng.
Nhưng bọn họ lần này tới đây lại không có chuẩn bị gì, căn bản đánh không lại, nếu cứ tùy tiện đi lên đó, chỉ sợ sẽ bị tầng tầng dây leo quấn quanh mà chết như thế.
Robbien không thể nói rõ ràng, chỉ là trầm giọng nói: “Cứ làm chuyện của mình, đứng ngoài quan sát là được. Đây là chuyện giữa Thánh đình và Phương Hằng, chúng ta không nên nhúng tay vào.”
...
Cách đó không xa, một khu vực được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp dây leo dày đặc.
Phương Hằng ngẩng đầu nhìn về phía bìa rừng, lộ ra vẻ khinh thường.
Đám người Thánh đình...
Đã nói là một đánh một, nhưng cuối cùng lại cùng nhau đánh hội đồng chứ gì?
Tầng tầng lớp lớp dây leo ở phái trước nhanh chóng tản ra, Phương Hằng từng bước một đi tới gần chỗ Tần Hổ.
Phương Hằng nhìn chằm chằm Tần Hổ đang bị ba lớp trong ba lớp ngoài dây leo quấn chặt lấy.
“Phương Hằng!”
Tần Hổ dùng hết sức đẩy áo giáp ra, mồ hôi không ngừng chảy dài trên mặt, hắn nhìn chằm chằm vào Phương Hằng đang từng bước từng bước đi về phía hắn.
Lớp ngoài cùng tấm khiên thần thánh của hắn đã bị nổ tung, lớp áo giáp tín ngưỡng cuối cùng bao phủ lấy cơ thể hắn vẫn đang cố gắng chống cự lại sự ăn mòn của dây leo.
Phương Hằng chậm rãi nói: “Tần Hổ, ngươi muốn biết núi Thánh đã xảy ra chuyện gì không?”
Tần Hổ nhìn thẳng vào Phương Hằng, trầm giọng nói: “Là ngươi làm? Đúng chứ?”
“Không, không phải.”
Phương Hằng lắc đầu nói: “Nhưng mà lúc đó ta thực sự có mặt ở nơi đấy, hơn nữa ta cũng rất muốn biết nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chi bằng làm một vụ trao đổi? Ngươi nói cho ta một ít tin tức, ta cũng sẽ nói cho ngươi một chút những gì ta biết?”