Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 203 - Chương 206: Sửa Chữa

Chương 206: Sửa chữa

Cũng may trước đây không ngu ngốc chạy đi cứng chọi cứng với quái vật, nếu không liều mạng nhặt đồng nát quay về, chẳng phải sẽ bị tức chết sao?

Sửa chữa máy móc?

Không phải rất trùng hợp sao?

Phương Hằng cảm thán câu nói kỹ năng nhiều không uổng phí cũng có đạo lý. Hắn chỉ ngón tay vào mình.

“Nếu không thì để ta thử xem sao.”

Nói xong, Phương Hằng lấy cờ lê cầm tay từ trong balo ra.

Mạc Gia Vỹ ngạc nhiên vui mừng không thôi!

Hắn kích động nhìn Phương Hằng.

“Đại thần! Ngươi biết sửa chữa máy móc?”

“Xem ngươi nói kìa, chúng ta đều là người chơi loại phụ trợ, đây không phải đều là kỹ năng cơ bản hay sao?”

Mạc Gia Vỹ: ???

Đầu năm nay, làm phụ trợ cũng có tính cạnh tranh như vậy sao?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Gia Vỹ, Phương Hằng hiểu rõ trong lòng!

Dáng vẻ không thể nhìn thấy từ Khâu Diệu Khang cuối cùng cũng có thể tìm lại trên người Mạc Gia Vỹ!

“Đùa với ngươi thôi.”

Phương Hằng bật cười hì hì, vỗ vai Mạc Gia Vỹ, đi đến trước trạm truyền tin cơ sở bị hỏng.

‘Nhắc nhở: Ngươi có kỹ năng – sửa chữa máy móc’.

‘Nhắc nhở: Máy móc đợi sửa chữa hiện tại: tháp trạm truyền tin cơ sở bị hỏng, độ hư hỏng hiện tại: 29% (có thể sử dụng) (có thể sửa)’.

‘Nhắc nhở: Dự đoán hoàn thành lần sửa chữa này có thể giảm 2% đến 8% độ hư hỏng, dụng cụ yêu cầu: cờ lê, hao phí yêu cầu: khối sắt x14, đinh x17, linh kiện cơ sở x8, trị số thể lực x12’.

‘Nhắc nhở: Độ khó sửa chữa hiện tại: C’.

Độ khó sửa mới cấp C.

Quá đơn giản rồi!

Trong hai ngày này, buổi tối Phương Hằng luôn điều khiển phân thân zombie giúp Khâu Diệu Khang sửa chữa máy móc thí nghiệm.

Độ khó sửa hắn gặp phải đa số đều là cấp A-S.

Sửa chữa ở độ khó cao, đa số chỉ có xác suất sửa thành công từ 20% đến 40%.

Giai đoạn sau đều dựa vào lượng lớn vật liệu trong từng lần thất bại miễn cưỡng đi lên!

Qua một lần giày vò, cấp bậc sửa chữa máy móc của Phương Hằng đã sớm lướt đầy cấp mười ba.

Đối phó với loại máy móc này, không có vấn đề gì lớn.

Phương Hằng lấy linh kiện từ trong rương tiếp viện công cụ sửa chữa khẩn cấp bên cạnh.

Trên đầu hắn hiện lên một thanh loading thật dài.

Không đến nửa, phút thanh loading đã chạy đầy.

‘Nhắc nhở: Lần sửa chữa này đã thành công, độ hư hỏng của trạm cơ sở giảm 5%’.

Đơn giản!

Phương Hằng lại sửa ba lần liên tiếp cho đến khi giảm độ hư hỏng xuống 13%.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn Lucia sốt ruột chờ đợi ở bên cạnh.

“Qua đây thử xem.”

“Sửa xong rồi?”

Thật sự dễ dàng như vậy sao?

Nhìn thấy Phương Hằng thành thạo tiện tay đùa nghịch mấy lượt đã làm xong rồi, Lucia không dám tin lời nói của Phương Hằng cho lắm.

“Bước đầu sửa chữa thành công, nếu muốn sửa lại hoàn toàn thì cần máy móc tinh vi cao cấp.”

“Rương tiếp tế chúng ta tìm thấy hỏng hơn nửa, không tìm thấy dụng cụ có sẵn bên trong.”

Phương Hằng nói rồi giơ cờ lê trong tay lên.

“Nếu có thể tìm thấy máy móc cao cấp gì đó để ta tháo ra xem thì mới có khả năng có thể tìm thấy.”

“Tóm lại, ngươi cứ thử xem trước đã, phạm vi nhận tín hiệu hiện tại nhất định rộng hơn nhiều so với vừa rồi.”

Lucia nửa tin nửa ngờ.

Nàng đi đến trước đài quan sát, thử mở trạm truyền tin cơ sở.

“Xịt xịt xịt...”

Vừa mới mở trạm cơ sở ra, âm thanh dòng điện ầm ĩ đã truyền ra từ bên trong trạm cơ sở.

Thật sự có thể được!

Gương mặt Lucia hiện lên nét ngạc nhiên vui mừng.

Nàng phát hiện qua một lần sửa chữa của Phương Hằng, cường độ tín hiệu của tháp tăng lên rất lớn!

Phương Hằng thật sự biết kỹ thuật sửa chữa!

Lucia vội vàng liên hệ với bộ đàm của Buck lần nữa.

“Đã kết nối thành công!”

Sau khi thử mấy lần, trong radio lại xuất hiện tạp âm dòng điện lần nữa.

Một âm thanh quen thuộc truyền ra từ radio.

“Lucia? Lucia, là ngươi sao?”

“Anh ơi?”

“Anh, ngươi vẫn khỏe chứ? Bây giờ ngươi đang ở đâu?”

“Ta rất khỏe Lucia, đội của chúng ta rất khỏe. Hiện tại ta đang ở khu vực nhà thờ trắng. Sau khi máy bay rơi xuống chúng ta chiếm giữ ở đây, tạm thời rất an toàn. Tình hình của ngươi như thế nào?”

“Anh, hiện tại chúng ta cũng rất an toàn, ta rất lo lắng cho ngươi...”

“Không sao cả Lucia, ngươi phải kiên cường một chút. Phương Hằng và Mạc Gia Vỹ ở bên cạnh ngươi đúng không? Giúp ra kết nối liên lạc với bọn họ, ta có lời muốn nói với bọn họ.”

Lucia gật đầu, mở quyền thiết lập bộ đàm của Phương Hằng và Mạc Gia Vỹ.

Phương Hằng lập tức lấy bộ đàm ra.

“Phương Hằng, Mạc Gia Vỹ, biết được các ngươi an toàn thật sự quá tốt rồi.”

“Vận may của chúng ta cũng không tốt lắm, nhưng đoàn trưởng Buck, tình hình của ngươi bây giờ không ổn lắm đúng không?”

Phương Hằng đã đoán được phần nào.

Vừa rồi, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của zombie và tiếng súng từ trong radio.

Điều này có nghĩa là đội của Buck vẫn chịu sự uy hiếp từ đám zombie.

Sau đó, Buck yêu cầu nói chuyện một mình có lẽ vì để tránh Lucia.

Nếu Lucia biết được Buck vẫn ở trong nguy hiểm, người xúc động như nàng có lẽ sẽ không màng nguy hiểm dẫn đội đi đến cứu viện.

Đêm khuya, hành động như vậy chẳng khác gì đi tìm đường chết.

“Ừm, tình huống không tốt lắm.” Buck hạ giọng nói: “Bên ngoài nhà thờ có một đám zombie đang chặn lại, vẫn đang liên tục tấn công vào nhà thờ.”

“Chúng ta vẫn có thể kiên trì một thời gian. Tình huống bên tiểu đội các ngươi thế nào?”

“Tình hình tổng thể vẫn không tệ. Zombie du đãng trong thành phố quá đông đúc, chúng ta không ra ngoài được, tạm thời trốn trong một cửa hàng trang sức.”

“Trước đây chúng ta vừa nghĩ cách góp nhặt vật tư từ xung quanh xác máy bay để xây dựng trạm truyền tin cơ sở.”

Phương Hằng tính toán đại khái rồi tiếp tục nói: “Dự đoán nhanh nhất cũng cần đến sáng sớm ngày mai mới thử rời khỏi đây để tìm viện trợ.”

“Ngươi làm rất tốt, Phương Hằng.”

“Lần này đang hành động thì gặp phải tấn công giữa đường, chuyện này quả thực vượt qua dự đoán của chúng ta.”

“Chúng ta tổn thất rất nặng nề, suy xét đến nguy hiểm, ta cho rằng nhiệm vụ lần này đến đây đã kết thúc rồi.”

“Nhiệm vụ hành động lần này có thay đổi. Ta yêu cầu ngươi nhanh chóng tìm được thành viên Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, xác nhận bọn họ có an toàn hay không, cố gắng dẫn tất cả những người còn sống sót an toàn rời khỏi thành phố Pinewood.”

Bình Luận (0)
Comment