Càng khỏi phải nói còn có miễn giảm tổn thương vật lý.
Trong tình huống khẩn cấp, tối đa có thể lập tức hồi phục 80% lượng máu!
Tốc độ di chuyển có hơi rùa bò một chút.
Nhưng thật sự rất giỏi chịu đòn!
Dù là kẻ săn mồi mạnh nhất trong số zombie biến dị cấp hai cũng không thể giết chết chúng trong thời gian ngắn.
Có điều vừa rồi Phương Hằng cũng bị đám Licker đột ngột lao ra từ con hẻm dọa.
Rõ ràng phân thân zombie đã bật kỹ năng che giấu khí tức mà vẫn bị Licker nhắm trúng.
Có lẽ là trò chơi Chủ Thần cân bằng độ khó.
Phương Hằng sờ cằm nghĩ.
Mạc Gia Vỹ ở một bên thầm vui mừng, lén nhìn trộm cô gái tóc vàng xoăn sóng bên cạnh.
May mà vừa rồi không lỗ mãng xông ra ngoài theo Lucia, nếu không người đối mặt với một bầy Licker điên cuồng bây giờ sẽ biến thành hắn mất.
Gặp quỷ rồi! Độ khó địa ngục gì thế này !
Đánh lùi một đợt tập kích của Licker, hành trình sau đó gió yên sóng lặng.
Các phân thân zombie không có trở ngại, đi một mạch đến xung quanh xác máy bay trực thăng.
Bọn chúng nhặt hộp sắt rơi trên mặt đất dưới sự dòm ngó của rất nhiều zombie.
Sau đó, tất cả ôm lấy hộp chậm rãi đi về.
Năm phút sau, các phân thân zombie bò về phòng thuận theo lối thoát hiểm.
Bọn chúng ném từng chiếc hộp nhặt được đến trước mặt Phương Hằng.
Thấy kế hoạch của Phương Hằng hoàn thành thuận lợi, trái tim đang treo lơ lửng trên không của Lucia cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng nhanh chóng tiến lên trước kiểm tra hộp.
‘Nhắc nhở : Độ thân cận của Lucia với ngươi tăng lên.’
‘Nhắc nhở : Ngươi nhận được hộp tiếp đạn x2.’
‘Nhắc nhở : Ngươi nhận được hộp tiếp đồ ăn x1.’
‘Nhắc nhở : Ngươi nhận được hộp linh kiện tháp trạm truyền tin cơ sở bị tổn hại x1.’
Tiếc là chỉ tìm được một hộp linh kiện trạm truyền tin cơ sở.
Tin tốt là bên trong các hộp khác đều chứa đồ tiếp viện.
Xem như thu hoạch ngoài mong đợi.
Phương Hằng mở hộp tiếp đạn dược ra kiểm tra, rồi vẫy tay ra hiệu các zombie tiếp tục chạy ra ngoài tìm hộp.
Mở hộp tiếp viện ra.
Trong hộp tiếp đạn dược chứa toàn vũ khí đạn dược.
Một nửa đồ ăn trong hộp tiếp đồ ăn đã bị hỏng, không dùng được nữa.
Một nửa bánh quy khô còn lại đủ để một tiểu đội ăn hai ba ngày.
Gần xác máy bay trực thăng còn nhiều hộp như vậy, nếu thu thập hết có lẽ có thể lấy thêm không ít vật tư.
“Không ngờ rằng đội hậu cần lại khá có ưu thế.”
Phương Hằng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn thuận tay lấy ra vài chùm đạn súng ngắn từ trong hộp, vài gói bánh quy khô và vài chai nước suối bỏ vào ba lô, sau đó gọi Mạc Gia Vỹ đến chia phần.
Lại đi đi về về liên tục vài lần, dưới sự bảo vệ từ xa của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, các zombie đã nhặt sạch sẽ các hộp bị rơi vãi xung quanh.
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được hộp tiếp đồ ăn x5, hộp tiếp đạn dược x5, hộp tiếp viện y tế x1, hộp tiếp công cụ sửa chữa khẩn cấp x1, hộp linh kiện tháp trạm truyền tin cơ sở x2.’
Tốt lắm! Lần này tiểu đội không bị thiếu đồ ăn và đạn dược nữa!
Phong tỏa lối ra thoát hiểm ở cửa sổ tầng hai, Phương Hằng lại gọi binh sĩ của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám lại, tiến hành tiếp tế đạn và đồ ăn.
Lucia vội mở hộp linh kiện tháp trạm cơ sở, bắt đầu kiểm tra độ toàn vẹn của linh kiện trạm cơ sở.
Tiêu rồi.
Đã bị hỏng.
Tim Lucia chùng xuống.
“Sao thế?”
Phương Hằng nhai bánh quy khô khốc, đi đến bên cạnh Lucia.
“Phán đoán bước đầu thì tình hình rất không ổn, có thể đã bị va chạm lúc máy bay rơi.”
“Bây giờ ta không thể xác định trạm cơ sở còn tiếp tục sử dụng được hay không, cần lắp ráp lại xem xem.”
Đáy lòng Lucia vô cùng phiền muộn, nàng quay đầu nhìn Phương Hằng.
“Phương Hằng, ta cần nhanh chóng lên sân thượng để thiết lập lại trạm cơ sở, ở đó dễ truyền tín hiệu hơn.
“Ừm, không thành vấn đề.”
Phương Hằng bỏ bánh quy trên tay xuống, hạ lệnh chỉ huy: “Đi, chúng ta quay trở lại nóc tòa nhà!”
Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám lại hộ tống tiểu đội xung phong liều chết quay lại sân thượng trên nóc tòa nhà lần nữa.
Hai người Phương Hằng và Mạc Gia Vỹ hoàn toàn trở thành “trợ thủ”.
Hai người họ một tay xách hai cái hộp, cùng các zombie khiêng hộp quay lại sân thượng.
Đến sân thượng, Lucia không đợi nổi vội mở hộp, đặt trạm cơ sở loại nhỏ tại chỗ.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Phương Hằng đưa một gói bánh quy khô cho Mạc Gia Vỹ bên cạnh.
“Nào, nếm thử xem, đừng thấy nó là bánh quy khô, mùi vị thật sự không tồi. Ngươi chắc chắn chưa bao giờ nên thử vị cà phê này.”
“Ừ...... cảm ơn.”
Mạc Gia Vỹ cười khổ, hắn không hiểu sao Phương Hằng còn tâm trạng nhàn rỗi mà ăn bánh quy khô.
Qua cả nửa ngày trời.
Lucia vẫn đi qua đi lại trên đài quan sát trạm cơ sở.
Một dáng vẻ sốt ruột.
Không được!
Vẫn không được!
Cho dù nàng cố gắng thử như thế nào, trạm cơ sở bị hỏng vẫn không thể nhận được tín hiệu ở khoảng cách xa.
Lucia nôn nóng không yên, nước mắt cứ vương trên khóe mắt.
Tiêu rồi, xem ra tình huống rất tệ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lucia như vậy, Mạc Gia Vỹ rất lo lắng.
Hiện tại hắn chẳng có cảm giác thèm ăn miếng nào, cẩn thận đẩy Phương Hằng đang kiểm tra rương vật liệu ở một bên.
“Phương Hằng, xem dáng vẻ của Lucia thì dường như tình hình không được hay cho lắm, hay ngươi đi hỏi tình hình chút đi?”
“Ừm, có lý, đi hỏi đi.”
Nhìn thấy sắc trời dần tối đi, Phương Hằng đi theo Mạc Gia Vỹ đi đến bên cạnh Lucia.
“Tình hình không được ổn sao?”
“Ừm, bộ phận trạm cơ sở bị hỏng rất nghiêm trọng, vừa nãy ta đã miễn cưỡng lắp ráp được tháp trạm cơ sở, có thể miễn cưỡng sử dụng.”
Lucia cúi đầu mím môi.
Nàng vẫn liên tục thử điều chỉnh tháp.
“Nhưng hiệu quả hiện tại rất có hạn, công suất nhận và gửi của trạm cơ sở rất thấp, ảnh hưởng của tín hiệu nhiễu sóng rất mạnh, nhiều nhất chỉ có thể nhận được tín hiệu trong phạm vi một trăm mét.”
Chỉ nhận trong phạm vi một trăm mét?
Mạc Gia Vỹ nghe Lucia nói vậy, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa.
Như vậy không phải là vô dụng rồi sao?
Hét một tiếng là có thể truyền ra một trăm mét rồi, thứ này có lợi ích gì chứ?