Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 201 - Chương 204: Kế Hoạch Nhặt Hộp (2)

Chương 204: Kế hoạch nhặt hộp (2)

Phương Hằng đứng bên cửa sổ.

Từ vị trí này, hắn có thể nhìn rõ xác của chiến máy bay trực thăng chỗ ngã tư phía trước.

Phương Hằng thầm đếm số trong lòng.

“Ba, hai, một……”

Đến giờ!

“Xoẹt xoẹt xoẹt……”

Khoảnh khắc kết thúc đếm ngược sự hồi sinh của phân thân zombie, dưới chân Phương Hằng xuất hiện từng ma pháp trận yếu ớt.

Các binh sĩ đoàn kỵ sĩ Hắc Ám phản ứng nhanh nhẹn, lần lượt lùi về sau, chĩa súng xuống dưới chân Phương Hằng.

Phương Hằng giơ tay ra hiệu cho các NPC bình tĩnh.

“Xin giới thiệu, đây là kỹ năng thiên phú của ta, thao túng zombie.”

Bàn tay màu xanh nhăn nheo thò ra khỏi ma pháp trận.

Năm zombie ngọ nguậy trèo ra từ ma pháp trận.

Mạc Gia Vỹ há hốc miệng, tận mắt chứng kiến sinh vật được triệu hồi bò ra từ ma pháp trận.

Hắn vừa hoảng sợ vừa khó hiểu.

Vậy mà lại là triệu hồi zombie?!

Hóa ra đại thần là người chơi có thiên phú hệ triệu hồi?!

Nhưng thời gian chuẩn bị thi pháp này có phải hơi dài rồi chăng?!

Các NPC nghe những lời của Phương Hằng, lần lượt thu lại súng đang nhắm vào zombie.

Đôi mắt sáng ngời của Lucia lóe lên tia kinh ngạc, nàng cũng rất ngạc nhiên trước kỹ năng này của Phương Hằng.

Nhưng nàng càng nghi ngờ khả năng của những zombie này hơn.

“Ngươi tốn nhiều thời gian như vậy chỉ vì triệu hồi bọn chúng? Sức chiến đấu của bọn chúng rất mạnh sao?”

“Cũng tạm, nhưng bọn chúng giỏi ngụy trang hơn.”

“Những zombie bình thường bên ngoài sẽ không nảy sinh lòng thù địch với bọn chúng, thích hợp để làm một vài ‘việc xấu’ hơn.”

Thuật triệu hồi của đại thần lại có loại tác dụng này?

Có thể miễn chịu sự tấn công bởi zombie đồng loại!

Mạc Gia Vỹ tựa hồ nhìn thấy thế giới rộng lớn, tiếp tục theo dõi thao tác của đại thần.

Phương Hằng quay đầu lại, giải thích kế hoạch tác chiến tiếp theo cho những binh sĩ của đoàn kỵ sỹ Hắc Ám.

“Đợi năm con bọn chúng rời khỏi tòa nhà, sẽ chạy ra thu lấy hộp rải rác xung quanh xác máy bay trực thăng.”

“Trong quá trình có thể gặp phải sự tập kích bất ngờ của zombie biến dị cấp hai, lúc này, ta cần các ngươi bảo vệ những zombie này từ xa, trực tiếp tiêu diệt mối nguy.”

“Vâng! Đội trưởng!”

Bốn binh sĩ tinh anh nghe vậy, lập tức cất súng tiểu liên vào ba lô, từng người nằm bò ra cửa sổ, dựng súng bắn tỉa lên điều chỉnh góc độ.

Xét về vấn đề âm thanh, súng bắn tỉa đều được trang bị bộ giảm thanh.

Phương Hằng đứng bên cửa sổ, bắt đầu điều khiển từ xa, đưa ra chỉ lệnh cho năm zombie.

Các zombie loạng choạng mở cửa sổ tầng hai, bò xuống cầu thang thoát hiểm dọc theo cửa sổ bên hông tòa nhà.

Cho đến khi đi ra đường lớn.

Trên đường lớn đầy những zombie lang thang.

Ngoại trừ một số cực ít kẻ săn mồi như Licker, đa số zombie cấp một và cấp hai sẽ không chủ động tấn công.

Các phân thân zombie từ từ chạy về phía xác máy bay trực thăng.

Trông có vẻ không có vấn đề gì lớn.

Lucia dựng súng bắn tỉa lên, quan sát zombie thông qua ống ngắm.

Trái tim của nàng vẫn còn treo lơ lửng trên không.

Lòng bàn tay nàng đẫm mồ hôi do căng thẳng.

Các zombie không thể chạy nhanh, tốc độ di chuyển của bọn chúng rất chậm, từ từ di chuyển về phía trước.

Không gặp nguy hiểm nào trên cả đường đi.

Những zombie qua đường đều coi bọn chúng là đồng loại, không chủ động tấn công.

Là Licker!!!

“Xoẹt!!!”

Tốc độ của Licker quá nhanh.

Thôi xong!

Tim Lucia đập dữ dội.

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cái bóng màu đỏ kia thật sự quá nhanh!

Chỉ chợt lóe lên trong ống ngắm của nàng!

Đợi khi Lucia bắt được quỹ đạo hành động của nó, móng vuốt sắc nhọn của nó đã cắt ra một vết hở lớn trên người zombie.

Chịu sự va chạm, phân thân zombie bị đánh bay ra xa.

“Pằng! Pằng pằng!!”

Cho dù đã trang bị ống giảm thanh, Phương Hằng vẫn có thể nghe thấy rất nhiều tiếng súng vang lên bên tai.

Sự ngưng trệ ngắn ngủi sau khi Licker tấn công đã cho Lucia và các binh sĩ tinh anh khác cơ hội nhắm bắn!

Nó bị trúng đạn của súng bắn tỉa, bay ngược ra ngoài, sau khi tiếp đất lại nhanh chóng trốn vào bên trong con hẻm.

Mọi người đồng loạt hướng ống nhắm thẳng về phía con hẻm.

“Nhanh!”

“Nhanh nhanh nhanh!!”

Tiếp sau đó, một loạt bóng đỏ bay ra từ trong hẻm.

Tiêu rồi!!

Nét mặt Lucia tái mét, nàng bóp cò.

“Pằng pằng! Pằng!!”

Năm con Licker liên tiếp xông ra tấn công từ trong hẻm, nhào thẳng vào phân thân zombie của Phương Hằng.

Bọn chúng vung móng vuốt sắc nhọn tấn công phân thân zombie của Phương Hằng!

Zombie dây leo khi đối mặt với loại sinh vật săn mồi như Licker giống như con cừu đang đợi bị làm thịt.

“Xoẹt! Xoẹt xoẹt!”

Móng vuốt sắc nhọn của các Licker lần lượt để lại từng vết thương lớn trên người zombie dây leo!

Lực va chạm cực lớn đánh bay tất cả zombie dây leo.

Các binh sĩ tinh anh của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám cũng không phải dạng vừa.

Đạn của súng bắn tỉa rơi lên người Licker vô cùng chính xác!

Lucia liều mạng nhắm bắn!

Các Licker có thù hằn rất lớn đối với phân thân zombie. Bọn chúng lần lượt lao về phía những zombie dây leo bị đánh bay đã rơi xuống đất, tấn công lần nữa!

Hai phút đồng hồ!

Trong vòng hai phút đồng hồ, tinh thần của Lucia căng thẳng cực hạn!

Súng bắn tỉa liên tục bắn ra vài vòng!

Sau khi lại bắn chết bốn con Licker, ba con Licker còn lại trốn thoát vào trong hẻm.

Kết thúc rồi?

Đã chết sạch sao?

Lucia không chịu nổi buông súng bắn tỉa xuống, ngẩng đầu muốn xem tình hình của phân thân Zombie.

Zombie được phái đi nằm la liệt trên mặt đất.

Trên người chúng đều có những vết thương cỡ lớn.

Nhưng điều khiến Lucia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng là những phân thân zombie nằm trên mặt đất một hồi lại từ từ đứng lên.

Những zombie chịu sự thương tổn chí mạng của Licker, thậm chí còn bị Licker đánh bay ra xa mà lại không chết?!

Trong vết thương bị hở phanh của chúng lộ ra dây leo nhỏ xíu, như thể không hề gì, lại lặng lẽ di chuyển về phía trước.

Gương mặt Lucia lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Mạc Gia Vỹ đang quan sát ở bên cạnh cũng giật mình, nhỏ giọng cảm thán.

“Đệch, bro vậy? Bộ mặc áo chống đạn sao?”

“Hơi thú vị đó.”

Phương Hằng rất tự tin vào khả năng phòng thủ của zombie dây leo.

Trị số sinh mệnh được tăng thêm 600% không phải chuyện đùa đâu!

Bình Luận (0)
Comment