Lucia cau mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Lao tới, đoạt lấy vật tư, nhanh chóng rút lui.”
Phương Hằng mất một lúc không biết trả lời như thế nào.
Kế hoạch của Lucia tổng kết lại chỉ có một từ.
“Liều!”
Cừ lắm, tiến vào con đường có nhiều zombie biến dị liều chết, tiếp đó nghĩ cách đoạt lấy các hộp kim loại, cuối cùng chạy ngược trở lại.
Ngươi quả thật rất dũng cảm!
“Không được!”
Phương Hằng lập tức lắc đầu ngăn cản.
Làm như vậy quá mạo hiểm, cả nhóm chúng ta có thể đều bị tiêu diệt.
‘Nhắc nhở: Độ thân cận của ngươi và Lucia đã giảm nhẹ’
“Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?”
Giọng điệu của Lucia rất không tốt.
“Ngươi muốn tiếp tục ở lại đây chờ đợi sao?”
“Không cần thiết phải như vậy, xuống lầu xem thử tình hình thế nào trước đã.”
Phương Hằng nghĩ một chút, nhanh chóng nói thêm: “Đừng đi xuống lầu một, tìm một gian phòng có cửa sổ ở lầu hai trước đã.”
Lucia lập tức quay đầu, ra lệnh cho tiểu đội,
“Đi! Tới lầu hai!”
Một tên lính của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đột ngột đá mạnh vào chiếc cửa sắt của sân thượng.
Các thành viên phía sau của tiểu đội lần lượt đi qua.
“Chúng ta hãy lùi ra sau một chút.”
Phương Hằng nhỏ giọng nói với Mạc Gia Vỹ, đi phía cuối hàng.
Tiểu đội tiến vào thành phố Pinewood đều là những thành viên tinh nhuệ nhất trong những thành viên tinh nhuệ của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám!
Khả năng chiến đấu vô cùng khủng khiếp.
Đặc biệt là sau khi được trang bị đầy đủ các loại súng ống cao cấp.
Sử dụng hỏa lực mạnh mẽ của súng máy, trực tiếp đè bẹp đối phương!
Zombie bình thường có thể bị tiêu diệt ngay lập tức bằng một viên đạn.
Phương Hằng đã nhìn ra điểm mấu chốt.
Vũ khí của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám đã được cải tiến rồi.
Để làm giảm bớt tiếng ồn có thể thu hút nhiều zombie tới hơn, nó đã được trang bị thêm bộ giảm âm.
Viên đạn cũng có đầu đạn được chế tạo đặc biệt, tăng cường uy lực.
Ngay cả khi gặp phải một đám zombie biến dị, những làn đạn dày đặc cũng có thể dễ dàng hạ gục bọn chúng.
Phương Hằng đoán chừng quá nửa những gì các binh sĩ mang theo là súng máy và đạn dược.
Hắn và Mạc Gia Vỹ hai người ‘phụ trợ’ đi cuối hàng.
Đoàn người nhanh chóng đến một cửa hàng trang sức ở lầu hai.
“Là căn phòng nay! Nhanh! Đi vào!”
Bắn một viên đạn vào ổ khóa để phá vỡ cánh cửa.
Cả đội bước vào, dọn sạch các zombie còn sót lại ở bên trong.
Hai binh sĩ NPC di chuyển chiếc tủ từ bên cạnh đến, để gia cố cho cửa chính chắc chắn hơn.
Lucia đi tới bên cửa sổ.
Từ khung cửa sổ, nàng lo lắng nhìn ra phía bên ngoài.
“Phương Hằng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Mạc Gia Vỹ cũng vô cùng bất an.
Ngay cả trong cửa hàng đá quý, số lượng và cường độ zombie cũng vượt xa dự đoán của hắn.
“Đợi đã.”
Phương Hằng gọi ra nhật ký hệ thống, tìm kiếm bản đồ trước đó được nhập vào từ ngoài game.
Cửa hàng đá quý xa xỉ lớn nhất thành phố......
Ở đây......
Phương Hằng đối chiếu bản đồ, tìm kiếm vị trí đội ngũ của mình đang ở.
Lucia ở bên cạnh lòng như lửa đốt.
Nàng đã không đợi nổi nữa.
“Phương Hằng! Chúng ta buộc phải ra ngoài ngay, trời sắp tối rồi.”
“Năng lực chiến đấu của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám là hàng đầu, chúng ta hoàn toàn có năng lực xông ra ngoài!”
Phương Hằng dời ánh mắt về phía Lucia.
Hắn không phủ nhận sức mạnh của đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.
Với súng ống mạnh mẽ, cho dù gặp phải zombie biến dị cấp hai cũng có thể đánh một trận.
Nhưng bây giờ mối đe dọa lớn nhất không phải đến từ zombie biến dị cấp hai.
Mà là đàn zombie khổng lồ ngoài kia!
Mật độ đám zombie trên đường thành phố rất cao.
Mùi của người sống và tiếng ồn do chiến đấu tạo nên sẽ hấp dẫn càng nhiều zombie tập trung đến hơn.
Một khi bị zombie triều lôi vào vũng bùn, sẽ rất dễ bị kiệt sức đến chết!
“Vậy sao? Ngươi nghĩ kĩ rồi?”
Phương Hằng lạnh mặt, quay đầu nhìn Lucia.
“Một khi rời khỏi tòa nhà, zombie sẽ lần theo mùi của chúng ta mà đến, càng ngày sẽ càng có nhiều zombie giống như thủy triều nhấn chìm chúng ta.”
“Ta thừa nhận sức mạnh đoàn kỵ sĩ Hắc Ám rất lớn, nhưng đạn của chúng ta có hạn, mỗi người chỉ giữ lại cân nặng tối thiểu trước khi lên máy bay.”
“Nói cho ta biết, đạn dược của chúng ta duy trì được bao lâu?”
Lucia lặng thinh.
Nàng nắm tay lại thành quyền.
Rõ ràng trong lòng biết Phương Hằng nói đúng, nhưng nàng lại không muốn cứ ngồi ở đây, trơ mắt nhìn, chẳng làm gì cả như vậy.
“Càng khỏi phải nói chúng ta còn phải tốn nhiều thời gian đi thu thập hộp bị thất lạc.”
Lucia nghiến răng: “Ta sẽ không liên lụy các ngươi, ta đi một mình! Ta sẽ mang theo vật tư về!”
“Không được, ta không đồng ý.”
Phương Hằng đi qua từ bên cạnh Lucia, đến trước cửa sổ.
Hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát.
“Bây giờ ta là chỉ huy cao nhất của đội, ta yêu cầu ngươi ở lại đây canh gác.”
“Tất cả canh gác tại chỗ.”
Phương Hằng vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho các thành viên tiểu đội đứng nguyên tại chỗ chờ lệnh.
Lucia siết chặt tay lại thành quyền.
Nàng thấy mệt mỏi vô cùng, dùng nắm đấm đấm mạnh lên tường như phát tiết.
“Bùm!”
Một âm thanh lặng lẽ vang lên.
Vách tường bị đấm in ra dấu nắm tay.
“Bạo lực vậy sao?”
Mạc Gia Vỹ giật mình, nhỏ tiếng lẩm bẩm, vội vàng trốn sang một bên.
Sợ bị Lucia đụng chạm.
Phương Hằng cũng hơi bất ngờ, quay đầu nhìn Lucia.
Sức mạnh của một nắm đấm lớn như vậy sao?
Cơ thể của Lucia cũng bị virus biến đổi?
Không quan trọng.
Năng lực cá nhân vẫn có hạn khi đối diện với đám zombie.
Phương Hằng từ từ thu hồi ánh mắt khỏi người Lucia.
Vấn đề bây giờ là làm cách nào giải quyết hoàn cảnh khó khăn.
Đau đầu!
Đối phó với zombie chắc chắn không thể lấy cứng chọi cứng.
Rủi ro quá lớn, lợi ích tương ứng thì quá nhỏ.
Không đáng để đánh cược.
Nếu Lệ tỷ ở đây thì tốt.
Kết giới nhận thức vừa được mở ra là có thể xông vào nhặt hộp.
Còn bây giờ chỉ có thể chiến đấu dựa vào phân thân zombie.
Đáng tiếc, phân thân zombie vẫn còn gần nửa tiếng nữa mới hồi sinh.
Phương Hằng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Lần đợi này, họ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ.
Thấy trời đang dần tối.
Lucia không nhịn nổi nữa, nàng hỏi lần nữa: “Phương Hằng? Trời đã sắp tối, vẫn tiếp tục đợi sao?”
“Sắp rồi.”