Đoàn đội phân thân zombie và đoàn đội Licker đã sẵn sàng.
Cố gắng hết sức không gây chuyện.
Nhưng nếu thật sự muốn đánh nhau thì cũng không sợ bọn chúng.
“Cảm ơn, cẩn thận hơn nhé.”
Wendy gật đầu cảm ơn Phương Hằng, sau đó không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục dặn dò mọi người trong đội buôn làm bước chuẩn bị cuối cùng trước khi lên đường.
“Khụ khụ, Phương Hằng.”
Đợi sau khi những người khác rời đi, Trịnh Vũ Bình ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Phương Hằng.
Phương Hằng nhìn thấy vẻ quái gở trên mặt Trịnh Vũ Bình, không kiềm được nói: “Ừ? Sao nào? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
“Thật ra......”
Sắc mặt Trịnh Vũ Bình cay đắng, dứt khoát nói: “Thật ra những kẻ muốn đối phó với ngươi vào ngày đi săn lần này không chỉ mỗi các đội buôn lớn, mà còn có một phần đoàn đội người chơi.”
“Hửm? Người chơi?”
Phương Hằng cũng kinh ngạc.
Đã bảo là khoảng thời gian này khiêm nhường một tí rồi mà.
Từ bao giờ mà mình lưu lạc tới mức khiến người người hô đánh như vậy nhỉ?
“Làm thế nào mà ta lại chọc tới bọn họ rồi?”
“Ngươi còn nhớ chuyện nghĩa địa Xương Trắng lần trước chứ, mấy công hội bị ngươi chọc trúng, bọn họ há có thể chịu thua, có khi họ cũng sẽ ra tay với ngươi trong ngày đi săn lần này đấy, còn có một phần là ngấm ngầm nhằm vào Liên bang bọn ta Liên mà tới, trong đó có thể sẽ có thế lực phản Liên bang tham dự......”
Nói đến đây, Trịnh Vũ Bình có hơi ậm ờ, rồi nói: “Việc đã đến nước này, tóm lại phòng một kẻ cũng là phòng, phòng cả đống bọn ta cũng là phòng, cẩn thận thêm vài phần là được.”
Phương Hằng nhún vai.
“Cứ vậy đi.”
Quả thực Trịnh Vũ Bình nói cũng không sai, việc đã đến nước này, thêm một tên hay bớt một kẻ cũng không quan trọng.
......
Ngục Đông khu phía bắc.
Nửa đường tiến về pháo đài hàn băng ở thành Vong linh.
Cơn gió lạnh buốt không ngừng rít gào.
Phương Hằng có thể chất hơn người, dựa vào tố chất thân thể cứ cứng rắn mà vượt qua cũng không thành vấn đề.
Các học giả pháp sư trong đoàn đội thì có một chút không chịu nỗi.
Đội ngũ một đường tiến lên rất chậm.
Mãi đến gần tối, lúc này đoàn đội khó khăn lắm mới lê bước đến pháo đài hàn băng.
“Tại sao thành Vong linh của ngục băng không có thông đạo dịch chuyển chứ? Không có tháp pháp sư xây dựng sao?”
Phương Hằng tò mò, đánh giá pháo đài khổng lồ trước mắt này.
Xây dựng một ngọn tháp dịch chuyển pháp sư cũng không hao tốn bao nhiêu hơi sức, chỉ cần cho hắn đầy đủ tài nguyên, chẳng mấy chốc hắn sẽ có thể xây giúp một ngọn ngay.
Nhưng cả pháo đài hàn băng vẫn luôn một mực keo kiệt bủn xỉn kinh khủng, cứ thế ngay cả một ngọn tháp pháp sư cũng chả dựng nên được, khiến cả đoàn đội khổ sở một đường chạy tới đây.
“Bọn ta cũng từng nhiều lần châm biếm chuyện này rồi, có lẽ là có một vài lý do bất đắc dĩ đấy.”
Khấu Minh ở bên cạnh phụ họa theo: “Hơn nữa thủ vệ của pháo đài hàn băng cũng cực kỳ nghiêm ngặt, tên fhành chủ kia cũng hết sức kỳ quái.”
Phương Hằng nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đúng là thế, đội ngũ vào thành xếp thành một hàng dài ngoằng ở bên này.
Tất cả hàng hóa nhập vào thành đều phải trải qua kiểm tra kỹ lương, sau đó mới được phép tiến vào thành phố.
Đội buôn Rander cũng là như thế.
Sau khi xếp hàng trọn hơn nửa tiếng, cuối cùng đội ngũ cũng tiến vào thành phố.
Thời gian ngày đi săn ở ngục hàn băng mở ra cố định vào mỗi tháng, rất nhiều đoàn đội người chơi và đoàn đội NPC bản địa đều sẽ chạy đến pháo đài hàn băng để tham dự.
Trong đó không thiếu những kẻ cảm thấy hứng thú với phần thưởng của thành chủ, cũng có một phần là rèn luyện, nhưng hầu hết vẫn để lấy được vật tư đặc sản, kỳ trân dị bảo trong ngục hàn băng.
Mỗi khi tới khoảng thời gian này, trong thành lúc nào cũng là một cảnh tượng phồn vinh.
Các đội buôn lớn đã sắp xếp trong thành từ trước, có thể nhìn thấy chủ hàng tư nhân bày hàng bán ở hai bên đường chính.
Chủ yếu là bán những hàng hóa chuẩn bị cho ngày đi săn.
Đợi tới sau khi ngày đi săn kết thúc, mấy đội buôn lớn cũng sẽ thu mua các loại vật tư tài nguyên của ngục hàn băng bên ngoài.
Đội buôn Rander cũng có một nhà kho cỡ nhỏ trong thành, đã sớm chuẩn bị xong vật tư đi kèm cho mọi người.
Sau khi đoàn đội nghỉ ngơi một thời gian trong kho chờ xuất phát, thì họ bắt đầu lên đường tiến về phía ngục hàn băng.
Lối vào của ngục hàn băng cách bên ngoài thành phố không xa.
Trên thực tế, toàn bộ lối vào của ngục hàn băng trực tiếp nối liền với cổng bắc của pháo đài hàn băng.
Không lâu sau, Phương Hằng đi cùng đoàn đội đến bên ngoài cổng bắc.
Từ xa nhìn lại mới phát hiện ở nơi xa là một dãy núi lớn liên miên không dứt.
Cả khu vực dãy núi bị bao phủ bởi một làn sương trắng mịt mù.
Xung dãy núi là một lớp tường thành kim loại thật dày cui.
Cứ cách một khoảng trên tường thành kim loại đều có thể nhìn thấy thị giả Vong linh mặc áo choàng xám.
Những thị giả trông giống như đang canh gác hơn.
Phương Hằng nhíu mày.
Hắn chợt cảm thấy kỳ quái.
Tựa như dãy tường thành này chính là dựng lên vì để bảo vệ ngục hàn băng vậy.
“Các vị, nghỉ ngơi một lát đi, ngày đi săn phải chờ tới sau khi trời tối, ước chừng còn nửa giờ nữa mới có thể mở ra.”
Người dẫn đường cắt ngang suy nghĩ của Phương Hằng.
Mọi người tro:ng đoàn đội tìm một khoảng đất trống gần đó để nghỉ ngơi.