Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2144 - Chương 2146 - Tâm Trí (2)

Chương 2146 - Tâm trí (2)
Chương 2146 - Tâm trí (2)

Phương Hằng kiên nhẫn chờ đợi ở trong phòng thêm hai giờ nữa, mãi cho đến khi Mạc Gia Vĩ cũng ngoại tuyến ở bên cạnh.

Hai người nhanh chóng thảo luận trù tính một lúc.

Việc vận chuyển nguồn cung cấp cho bên phía Zombie Ngày Tận Thế vẫn đang được tiến hành.

Mạc Gia Vĩ chịu trách nhiệm chính trong vụ giao dịch với công ty Hải Tinh trong hai ngày nay.

Đi được nửa đường, hắn nhận được tin tức từ công ty Hỉa Tinh, nói rằng Phương Hằng đã gặp phải nguy hiểm lớn trong trò chơi cao cấp, ngụ ý rằng Phương Hằng rất có thể đã treo rồi, bảo hắn thử ngoại tuyến xem có liên lạc được với Phương Hằng hay không.

Treo rồi?

Phương Hằng mà treo sao?

Mạc Gia Vĩ cảm thấy không thể nào.

Gặp nguy hiểm là chuyện bình thường.

Phương Hằng nếu như không có được thứ gì đó trong trò chơi mà out ra thì hắn cảm thấy ngạc nhiên thì có.

Quả nhiên, Mạc Gia Vĩ còn chưa kịp có thời gian để lo lắng, ngay khi hắn ngoại tuyến, Phương Hằng đã vội vàng xuất hiện trước mặt hắn, đến chỗ hắn để sắp xếp việc cấy ghép cây sa mộc Phượng Minh.

Thế nên Mạc Gia Vĩ lập tức đến thế giới trò chơi để sắp xếp nhà tù và huyết tộc, nắm bắt thời gian cùng nhau hành động càng sớm càng tốt, chuẩn bị phối hợp việc cấy ghép.

Vừa mới cấy ghép xong, Mạc Gia Vĩ offline chuẩn bị nghỉ xả hơi chút, lại thấy Phương Hằng đang đợi hắn ở offline.

“Tình hình vẫn ổn chứ?”

“Phù, cũng xem là ổn rồi.”

Mạc Gia Vĩ hướng về phía Phương Hằng làm động tác tay ok.

Hơi mệt, nhưng tinh thần Mạc Gia Vĩ tràn đầy năng lượng.

Phương Hằng vẫn lợi hại như ngày nào.

Đừng thấy đó là một thế giới trò chơi cao cấp, nói cướp đồ liền cướp đồ, tuyệt không hồ đồ!

Không nói gì nữa, lần này cứ thử thăm dò trước đã, lần sau sẽ cùng nhau giành lại toàn bộ thế giới trò chơi cao cấp!

Mạc Gia Vĩ giải thích chi tiết tình hình.

“Cây sa mộc Phượng Minh đã được cấy ghép ở Huyết Tộc Ngày Tận Thế, nghe trưởng lão huyết tộc nói thì, trong quá trình cấy ghép đã gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng mà vận may chúng ta rất tốt, cây sa mộc Phượng Minh có một sức sống rất mạnh mẽ. Tóm lại, cuối cùng chúng ta cũng khắc phục được rồi, chỉ là trong quá trình đó chịu phải tổn thương rất lớn, nhưng dựa vào sự khôi phục tự nhiên có lẽ sẽ hơi chậm.”

“Được, vất vả cho huynh đệ rồi.” Phương Hằng vỗ vai Mạc Gia Vĩ, “Ta gặp chút phiền phức, đại khái là liên quan đến ô nhiễm gì đó, ngươi nghe nói qua chưa?”

Nói rồi, Phương Hằng lại thuật lại cặn kẽ những chuyện có liên quan đến ô nhiễm mà hắn gặp phải trong trò chơi.

Sau khi nghe Phương Hằng kể lại xong, Mạc Gia Vĩ lắc đầu liên tục.

“Ta chưa bao giờ nghe nói về nó cả. Mấy chú của ta có thể sẽ biết gì đó. Ta giờ sẽ đi hỏi. Nhưng mà ngươi đừng ôm hy vọng quá nhiều...”

Mạc Gia Vĩ nói rồi liền quay số điện thoại Vệ Tinh đang ở nhà.

Phương Hằng thấy Mạc Gia Vĩ nói vài câu với người bên kia điện thoại, sau đó hắn nhún vai bất lực rồi cúp điện thoại.

Hình hắn lại bị chú mình chọc tức rồi.

“Nói thế nào nhỉ?”

“Ô nhiễm là một thứ cực kỳ nguy hiểm. Chú ta chỉ là mới nghe nói về nó, chú ấy từng có một người bạn tiếp xúc với ô nhiễm, sau đó thì không rõ tung tích nữa. Cuộc điều tra của Liên bang về ô nhiễm tiến hành sau vài năm cũng đã dừng lại. Tình hình cụ thể bọn họ cũng không rõ, còn bảo chúng ta tốt hơn là không tiếp xúc với nó.”

“Chú ta kiến nghị chúng ta chơi trong trò chơi trung cấp trước đã, không nên vội vàng đi vào thế giới trò chơi cao cấp, đặt nền móng vững chắc rồi hẵng tới đó, nếu không thì quá nguy hiểm.”

Trong lòng Phương Hằng nói ta cũng nghĩ như vậy, vậy nên đã lập một kế hoạch ngắn hạn để không gây rắc rối.

Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện không theo ý mình.

Thánh đình vẫn luôn gây rắc rối cho hắn.

Cái thứ ô nhiễm này cực kỳ quỷ dị, thời gian hai tháng nói dài không dài nói ngắn không ngắn, cứ để thế này thì nguy hiểm lắm.

Xem ra chỉ có thể sử dụng hạ sách thôi.

Sau khi suy nghĩ chốc lát, Phương Hằng ghé tai qua thì thầm điều gì đó vào tai Mạc Gia Vĩ.

“Viona?” Trong mắt Mạc Gia Vĩ hiện lên chút kinh ngạc, hắn gật đầu: “Ừm! Được, ta đi gặp nàng.”

...

Ở Vùng đất Ôn Dịch, trong một căn phòng được bao quanh bởi nhiều lớp dây leo.

Viona mặc một bộ đồ màu trắng, nằm im trên giường.

Nàng đã thử rất nhiều lần.

Trong tình trạng bị trường đinh linh hồn áp chế trong cơ thể, chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần căn bản không thể xuyên thủng tầng tầng kết giới dây leo để truyền tin ra bên ngoài.

Ngẫm ngầm chịu đựng.

Viona tích lũy sức mạnh từng chút một.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.

Người tiến vào không phải là Phương Hằng, mà là Mạc Gia Vĩ.

“Là ngươi?”

Viona có chút kỳ quái hỏi: “Phương Hằng đâu? Tại sao hắn không tới?”

“Hắn đang ở Vaz, hắn đang gặp chút rắc rối.”

“Cái gì? Phương Hằng đã vào Vaz rồi!?”

Viona hơi e sợ, đồng thời lông mày nhíu chặt lại.

Mới mấy ngày chứ? Phương Hằng đã đi đến Vaz rồi?!

Hơn nữa còn không chào hỏi nàng trước khi vào Vaz.

Chỉ trong chốc lát, vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu Viona.

Nàng rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn về phía Mạc Gia Vĩ, “Sau đó thì sao? Ngươi đến tìm ta là vì Phương Hằng gặp nguy hiểm rồi? Cần ta ra tay?”

“Cũng không đến mức đó, hắn vẫn rất an toàn, nhưng tạm thời không thể rời khỏi Vaz, hắn muốn hỏi ngươi ô nhiễm với hủ hóa là cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment