Phương Hằng không biết rằng hắn và Nguyễn Tử Doanh lướt qua nhau.
Hơn nửa giờ trước, Nguyễn Tử Doanh và Đan Phúc Tài vừa chạy đến vườn thực vật, lúc này bọn họ đang khảo sát trong khuôn viên.
Trong khu vực vườn thực vật, chỉ còn lại một cái hố lớn ở ngay trung tâm của toàn bộ phòng triển lãm.
Một hố lớn còn sót lại sau khi đào mất cây sa mộc Phượng Minh cổ cấp SS.
Nguyên cái cây bị trộm luôn?
Nguyễn Tử Doanh đứng trước hố rồi quan sát, im lặng không nói gì.
Nàng cảm thấy có gì đó là lạ.
Tối hôm qua, nàng nghe Phương Hằng có nhắc đến việc muốn tìm một loại thực vật cao hơn cấp S.
Lúc đó khi Phương Hằng đề cập đến vấn đề đó, Nguyễn Tử Doanh nhất thời không nghĩ đến cây sa mộc Phượng Minh.
Bây giờ nghĩ lại thì ...
Có vẻ như toàn bộ khu vực Adultutrand chỉ có trong phòng triển lãm là có cây sa mộc Phượng Minh cấp SS.
Chẳng lẽ là Phương Hằng?
Không thể nào.
Nguyễn Tử Doanh lắc đầu, ném cái suy nghĩ viển vông này ra khỏi đầu.
Trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Người chơi của trò chơi cấp thấp không đến mức làm ra những việc như xâm nhập trò chơi cao cấp.
Đan Phúc Tài đi đến bên cạnh Nguyễn Tử Doanh, nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của nàng, hắn không khỏi hỏi: “Thế nào? Ngươi nghĩ sao?”
“Ừm, ta thấy có khả năng liên quan đến cái cây được tìm thấy ở nhà Atoma Cervantes tối hôm qua.”
“Quả thật, ta cũng có cảm giác này. Những đồng nghiệp khác trong bộ phận đều đã điều tra tình hình của Atoma.”
Bất giác, đám nhân viên điều tra của Đan Phúc Tài bị Phương Hằng đánh La Húc.
Kết hợp với lời khai của nhân viên ở đó với phản ứng ô nhiễm được phát hiện tại hiện trường, về cơ bản đã có thể xác định rằng việc cướp đi cây sa mộc Phượng Minh có liên quan mật thiết đến cuộc xâm lược vào thành phố lần này.
Nguyễn Tử Doanh hỏi: “Là phái cách tân? Hay hành vi của đọa lạc giả?”
“Vẫn chưa chắc chắn. Có khả năng cao đó là đọa lạc giả thao túng. Ngoài ra, ta vừa mới kiểm tra một số báo cáo thiệt hại bị tấn công. Một số tài liệu quan trọng trong văn phòng đã bị mất, hư hỏng. Nhà tù nhốt những kẻ nguy hiểm cũng chịu sự công kích nặng nề, chúng ta đã xác định được vị trí của một số nguồn ô nhiễm và đang chuẩn bị ra tay dọn dẹp chúng, chi viện từ bên ngoài cũng đã đến rồi, hai ngày này chúng ta có người để mà làm phiền rồi.”
Mọi người rơi vào một khoảng lặng im ắng.
Cuộc khủng hoảng nổ ra trong lần này có vẻ như tổn thất ở khu Adultutrand vô cùng nặng nề.
Nhưng trên thực tế, tất cả nguy cơ đã ẩn nấp trong thành phố nhiều năm như vậy đã nổi lên vào chính lúc này.
Tiếp theo chính là lúc thanh toán triệt để tất cả rồi.
Một khi sức mạnh trong bóng tối bị phơi bày ra thế giới, bọ họ chắc chắn sẽ bị tấn công.
Có Hội Thần bí học, còn có phái thủ cựu, thậm chí phái cách tân cũng sẽ ra tay.
Chính phủ cũng sẽ không để những con quái vật này tự ý phá hủy hòa bình của thế giới.
Nhưng suy cho cùng, Đan Phúc Tài không khỏi muốn hỏi một câu tại sao?
Tại sao kẻ địch lại làm như vậy chứ?
Cây sa mộc Phượng Minh rốt cuộc có tác dụng là gì? Có đáng không?
Nguyễn Tử Doanh càng lo lắng hơn cho tình hình của Phương Hằng, không khỏi hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy Phương Hằng sao?”
Thiện Phúc lắc đầu.
“Lành ít dữ nhiều.”
Không cần phải nói, Đan Phúc Tài cảm thấy rằng Phương Hằng, người bạn này khả năng cao đã bị ô nhiễm, trở thành một con quái vật trong thảm kịch này, bị Ban trị sự trọng tài hủ hóa tiện tay thanh trừng luôn rồi.
Tạch rồi.
KPI hoàn toàn hết hi vọng rồi.
Trong lòng Nguyễn Tử Doanh cảm thấy cay đắng, nàng vẫn giữ hy vọng cuối cùng, thỉnh cầu: “Giúp ta tra thêm chút nữa đi, hắn rất quan trọng.”
...
Quán cà phê Thương đảo.
Một thiếu nữ ăn mặc thời thượng, dáng người cân đối, đi ủng cao cổ đang ngồi gần cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía xa xa ngoài kia, trông có vẻ hơi bất an.
Do các cuộc bạo loạn trước đó, hầu hết các nhà hàng trong thành phố đều đã đóng cửa, chỉ còn lại một số ít cửa hàng ở vùng ngoại ô là không bị ảnh hưởng.
Ngoài cửa sổ, một thanh niên vội vã đi tới.
Dụ Giai Viện ngay lập tức chú ý đến Phương Hằng.
Nàng nhìn Phương Hằng bước vào quán cà phê rồi ngồi đối diện với nàng.
Dụ Giai Viện nhìn đánh giá Phương Hằng từ trên xuống dưới, ánh mắt nàng mang vài phần cảnh giác.
Nếu không phải bởi vì nàng đang ở thế đường cùng bí lỗi, nàng sẽ không bao giờ tùy tiện đến gặp một người mà nàng không hề quen biết.
“Xin chào, ta là Phương Hằng, trước đây ta đã liên lạc với ngươi trong diễn đàn.”
Phương Hằng...
Dụ Giai Viện đọc thầm cái tên đó vài lần trong lòng.
Nàng không hề quen biết Phương Hằng, chỉ là nghe đến cái tên Phương Hằng liền cảm thấy có chút quen thuộc.
Từ khi tinh thần của nàng bị ô nhiễm, tất cả năng lượng của nàng đều dồn vào việc làm thế nào để đối phó với ô nhiễm trên người, nàng căn bản không có thời gian để quan tâm đến những gì đã xảy ra trong thế giới trò chơi sơ cấp.
Phương Hằng cũng đang quan sát Dụ Giai Viện.
Thời tiết hơi nóng nực, nhưng Dụ Giai Viện lại quấn mình thật chặt trong đống đồ.
“Xưng hô thế nào?”
“Dụ Giai Viện.”
Dụ Giai Viện nhanh chóng tập trung sự chú ý lại trên người Phương Hằng, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ cảnh giác, “Ngươi cũng bị ô nhiễm sao? Cấp độ ô nhiễm bao nhiêu? Nguồn ô nhiễm xác định chưa?”
Phương Hằng cau mày.
Hỏi liên tiếp mấy câu hỏi làm hắn ngẩn ngơ luôn rồi.