Từ tình hình hiện tại có thể suy đoán được rằng, rất có khả năng đọa lạc giả đuổi theo Phương Hằng đến tận đây!
“Chúng ta đi thôi!”
Nghiến răng xong Dụ Giai Viện hét lớn lên một tiếng, thúc giục Doãn Vạn Sâm tiếp tục đi về phía trước, “Nhanh! Đi tìm Phương Hằng! Ngay lập tức!”
“Này, rốt cuộc ngươi có được không? Đừng gắng gượng. . .”
Dụ Giai Viện nghiêng nghiêng ngả ngả hướng về phía trước chạy qua hai góc rẽ, đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ phía bên phải của lối đi phía trước.
Cũng chính là Phương Hằng nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về hướng bọn họ.
Doãn Vạn Sâm nhìn thấy người thì rất ngạc nhiên hơi ngẩn ra.
Là Phương Hằng?
Hai người này bị sao vậy?
Tại sao động tác như thể hai ngươi bị thương nặng đến mức nghiêng ngả như thế chứ?
“Phương Hằng, chuyện gì vậy? Ngươi làm sao vậy?”
Không đợi Doãn Vạn Sâm hỏi kĩ, hai người đã nghe thấy Phương Hằng hét lớn, “Lát nữa rồi nói! Nhanh! Mau ra khỏi đây! Ngay lập tức!”
“Chậc! Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã làm cái quái gì vậy hả!”
Doãn Vạn Sâm đã cảm thấy có gì đó không ổn, hắn nhanh chóng nhận ra rằng còi bào động rất có thể là do Phương Hằng gây ra, lớn tiếng chửi một câu rồi dẫn hai người bọn họ đến một lối đi bên kia, “Đi theo ta!”
Ba người bọn họ cùng nhau chạy về phía một thông đạo khác.
“Phương Hằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta gặp phải chút phiền phức, tương đối lớn, kể ra dài dòng.”
Phương Hằng cũng không biết nên nói như thế nào.
Thành thật mà nói, hắn đã dung hợp Con mắt của Albula rồi mang nó đi?
Nghe rất giống hành vi của cường đạo.
Doãn Vạn Sâm nôn nóng lắm rồi, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nói kể ra dài dòng hả?
“Vậy thì chuyện dài kể gọn, nhanh lên! Ta sẽ tính toán những chuyện mà ngươi đã làm, xem xét chuyện liệu ta có phải vắt hai chân lên cổ mà chạy hay không, ngươi hiểu chứ hả?”
Phương Hằng suy nghĩ một lúc, rồi quyết định sử dụng một cách nói làm người nghe có thể dễ tiếp nhận hơn để nói: “Được rồi, ta hiểu, người bĩnh tĩnh đã, đại khái chính là, Con mắt của Albula, nó hình như bị kích thích, vì để giữ cái mạng nhỏ của ta, ta mang nó đi theo luôn rồi.”
“Ặc?”
Doãn Vạn Sâm nghe xong không khỏi giảm tốc độ bước chân, quay đầu lại nhìn Phương Hằng với ánh mắt nhìn một con quái vật.
“Ngươi nói nhảm nhí cái quái gì vậy! Ta nghe không hiểu!”
“Nói một cách đơn giản, bọn họ nghĩ là ta đã mang Con mắt của Albula đi rồi.”
Doãn Vạn Sâm há miệng.
Dụ Giai Viện cũng quay đầu lại, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Phương Hằng ở bên cạnh.
Nàng có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được rằng sẽ nghe một câu trả lời vô lý như vậy từ miệng Phương Hằng.
Bảo ngươi đến đây để khu huấn luyện để tu luyện mà? Ngươi lấy đi thiết bị tu luyện trong đó đi thì xem là có ý gì hả?
“Mẹ kiếp!”
Nụ cười vẫn treo trên mặt Doãn Vạn Sâm hoàn toàn biến mất, hắn chửi ông ổng, rồi bước nhanh vài bước, hét lớn: “Thêm tiền! Vãi chưởng! Nhất định phải thêm tiền, Dụ Giai Viện, ta nói cho ngươi biết, không thêm tiền, chuyện này không xong đâu!”
“Số tiền ngươi đưa cho ta miễn cưỡng chỉ đủ để ta chạy trốn. Theo tình hình hiện tại, nửa đời sau của ta sẽ bị cả thế giới truy nã mất thôi, ngươi phải trả cho ta gấp mười lần số tiền đó! Nếu không, ta sẽ tố cáo các ngươi! Cùng lắm bên đứt càng, bên gãy gọng thôi!”
Bên đứt càng, bên gãy gọng là Doãn Vạn Sâm hét bừa lên thôi.
Muốn Dụ Giai Viện trả thêm tiền thì là thật.
Doãn Vạn Sâm giờ thì đã hiểu rõ rồi, Phương Hằng rốt cuộc đã làm gì đến mức mà có thể khiến tất cả mọi người truy sát hắn.
Tiểu tử này sống được đến giờ cũng xem như là một kỳ tích rồi.
Dụ Giai Viện biết chỗ khó của Doãn Vạn Sâm, nàng cảm thấy khá đồng cảm với hắn, nàng càng biết rõ nếu muốn trốn thoát khỏi đây chỉ có thể dựa vào Doãn Vạn Sâm mà thôi, vì vậy nàng lập tức trầm giọng nói: “Được, sau khi ta ra ngoài, ta sẽ trả cho ngươi gấp mười lần!”
“Chậc, vụ làm ăn này ta lỗ to rồi!”
Doãn Vạn Sâm phàn nàn một câu rồi dẫn hai người họ xuống thang máy khẩn cấp đi xuống tầng ba, sau đó đi từ cửa sổ trên tầng ba đến tòa nhà ở phía đông.
Thông qua cửa sổ, Phương Hằng có thể nhìn thấy một nhóm lớn nhân viên cảnh sát mặc đồng phục đã tập trung bên ngoài.
Một lượng lớn lực lượng cảnh sát hỗ trợ đang nhanh chóng tập trung về phía tòa nhà.
Nếu như chỉ có một mình hắn, chạy trốn có lẽ sẽ không quá khó, chỉ cần sử dụng hình dạng dơi huyết tộc rồi bay đi là được rồi.
“Phương Hằng, nhanh lên, đừng nhìn nữa, mau chạy theo!”
“Ừm.”
Phương Hằng đi theo Doãn Vạn Sâm xuống cầu thang, rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà thông qua một lối thoát hiểm ẩn.
Hai mắt nhìn thấy sắp rời khỏi lối ra, Doãn Vạn Sâm giảm tốc độ, đưa tay ra hiệu hai người giữ yên lặng, sau đó cẩn thận thò đầu ra từ sau bức tường nhìn ra ngoài.
Không hay!
Lối đi vẫn bị hai cảnh sát bảo vệ.
Dụ Giai Viện cũng nhìn thấy người bảo vệ, nhỏ tiếng nói, “Làm sao đây?”
“Gặp quỷ rồi, ngay cả nơi này cũng bị giám sát muốn chết, bình thường ở đây sẽ không có người.”
“Đổi sang chỗ khác?”
Doãn Vạn Sâm lắc đầu rồi nói: “Vô dụng, ngay cả nơi này cũng có người canh giữ thì những nơi khác chắc chắn cũng đã bị đội điều tra phong tỏa rồi. Dù sao, mọi chuyện đã như thế này rồi, dứt khoát làm liều thôi, giải quyết bọn họ, sau đó chạy đi .”