Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2166 - Chương 2168 - Ngắt Lời (2)

Chương 2168 - Ngắt lời (2)
Chương 2168 - Ngắt lời (2)

Không phải là sĩ quan cảnh sát bình thường mà hắn gặp phải trước đó!

Bọn họ chắc cũng là người tu luyện của học thuật nào đó.

Tốc độ di chuyển của đối phương cực kỳ nhanh.

Tình hình không được ổn.

Phương Hằng vội vàng vươn tay, từ trong ba lô lấy ra ngọc bội.

“Bịch!”

Ngay sau đó, một luồng khí tức màu đen bộc phát từ miếng ngọc bội!

Khí tức thế giới chết!

Gần như ngay lập tức, Phương Hằng và Dụ Giai Viện biến mất trong luồng khí tứ thế giới chết màu đen.

“Cẩn thận!”

Các nhân viên điều tra của Ủy ban liên hợp điều tra Thần bí học lần đầu tiên nhìn thấy loại khí tức thế giới chết quỷ dị này, lập tức cảnh giác, không dám lại gần màn sương đen đang lan rộng.

Tầm mắt của mọi người bị sương mù dày đặc che khuất, bọn họ để mất dấu Phương Hằng.

“Lửa!”

Một nhân viên điều tra cố gắng sử dụng pháp thuật hệ nguyên tố để thanh tẩy và đốt cháy khí tức thế giới chết.

Hiệu quả rất ít.

Chết tiệt! Chỉ suýt chút nữa thôi!

Khi mọi người sử dụng nguyên tố hệ thủy để thanh lọc xử lý khí tức thế giới chết, bóng dáng của Phương Hằng sớm đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.

Chỉ cần cho bọn họ thêm mấy phút thời gian, toàn bộ tòa nhà đang xây dở sẽ hoàn toàn bị bao vây, Phương Hằng căn bản không có khả năng chạy thoát.

Vậy mà cứ...

Đan Phúc Tài thầm than cho vận rủi trong hai ngày qua, rồi hét lên: “Mau! Thuật cảm giác!”

“Thuật!”

Một nhân viên điều tra khác trong đội hai tay ngưng tụ một ấn ký, lẩm nhẩm trong miệng

Thuật cảm giác!

Kỹ năng được giải phóng, một quỹ đạo mờ nhạt xuất hiện trước mắt nhân viên điều tra.

Đó là đường mà Phương Hằng và Dụ Giai Viện đã trốn chạy!

“Bên đó!”

“Vẫn còn kịp, đuổi theo!”

Đan Phúc Tài không muốn bỏ cuộc, tiếp tục dẫn mọi người đuổi theo.

Mọi người dọc theo hành lang vội vàng chạy xuống lầu, vừa mới đi đến cầu thang lầu hai, bên tai truyền đến một tiếng “bùm” thật lớn.

“Bùm!!”

Một bóng người cao lớn xuyên qua bức tường bên phải, hiên ngang đứng trước mặt đám người Đan Phúc Tài.

Đồng tử Đan Phúc Tài lập tức co lại.

Tôn Chiêu Vũ!

Đọa lạc giả cấp S khét tiếng đã nằm trong danh sách truy nã hơn mười năm, hắn cũng có một phần công lao cho những cuộc bạo loạn trong thành phố vào ban ngày hôm nay.

“Hề hề, đuổi kịp rồi, đuổi kịp rồi.”

Tôn Chiêu Vũ phủi phủi lớp bụi trên người, đấm vào ngực mình, nhìn đám người Ủy ban liên hợp điều tra Thần bí học, trong mắt hắn hiện lên tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, “Tới đây, cái đồ rác rưởi các ngươi, đứa nào đứa nấy nhìn thật ngữa mắt, cùng nhau lên là được rồi!”

Xe đang chạy với tốc độ cực nhanh về phía trước, Phương Hằng không ngừng thở hổn hển.

Vận may không tệ, có thể là vì bọn họ sợ khí tức thế giới chết, nên đám người Đan Phúc Tài không hề đuổi tới.

Dụ Giai Viện ngồi trên ghế sau, trông giống như một cái xác không hồn, không ngừng lẩm bẩm một mình.

“Xong rồi, toang hết rồi...”

Hết hy vọng rồi.

Ngay cả hy vọng cuối cùng cũng đã tiêu tan luôn rồi.

Chẳng lẽ chỉ có con đường trở thành đọa lạc giả nữa thôi sao?

“Này, Dụ Giai Viện.”

Phương Hằng đang lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu hắn liếc nhìn Dụ Giai Viện ở ghế sau.

Nghe có người gọi tên mình, Dụ Giai Viện ngẩng đầu lên, trong mắt nàng có chút ngỡ ngàng.

Cảm giác như cả người đều mất hết linh hồn.

Nếu như vừa rồi không phải Phương Hằng kéo nàng chạy đi, Dụ Giai Viện cũng sẽ lười hành xác.

Bị bắt thì thôi chứ sao.

Vì để thu thập các vật phẩm cần thiết cho nghi thức triệu hoán ác ma tiểu quỷ, Dụ Giai Viện đã dành rất nhiều thời gian, tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, không thể trong một thời gian ngắn lại có thể thu thập được tất cả các vật phẩm cần thiết cho việc triệu hoán!

Bước mấu chốt cuối cùng thành công cốc hết rồi!

Đáng hận!

Dụ Giai Viện thở dài một hơi thật sâu.

Cái thứ định mệnh này.

Không còn cách nào khác.

Nàng chỉ có thể nhận thua thôi.

“Kết thúc rồi, Phương Hằng, tất cả đều toang rồi.”

Phương Hằng bĩu môi nói: “Đừng bi quan như vậy, vừa rồi chúng ta đã thử qua, xem ra phương án hành động của ngươi không được tốt lắm, hiện tại đổi sang ta đưa ra chủ ý, ngươi không có ý kiến ​​gì chứ?”

Dụ Giai Viện nhất thời nghe không hiểu ý của Phương Hằng nói, nàng ngồi ở ghế sau nhìn chằm chằm vào Phương Hằng trong nửa giây.

Đột nhiên, nàng phản ứng lại, nhìn chăm chú vào Phương Hằng, vài phút sau mới tăng âm lượng lên: “Ý ngươi là gì? Ý ngươi là ngươi có biện pháp loại bỏ ô nhiễm?”

“Thực vậy.”

Phương Hằng gật đầu rồi nói: “Nhưng ta không đảm bảo nhất định có thể thành công, hơn nữa phương pháp này rất nguy hiểm.”

Dụ Giai Viện lập tức sống lại, vội vàng nói: “Cách gì!”

Còn có cách khác!

Không nói sớm!?

Phương Hằng nhìn về phía trước, tập trung vào việc lái xe rồi hỏi: “Ngươi đã bao giờ nghe nói về một tổ chức tên là Hội liên hợp Hy Vọng chưa?”

“Hội liên hợp Hy Vọng, Hy Vọng. . .”

Dụ Giai Viện thấp giọng lẩm bẩm mấy lần, sau đó nhớ tới cái gì, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, nói: “Ý của ngươi là Thánh Đình?”

“Ừ! Ngươi nghe qua rồi à?”

Phương Hằng lập tức gật đầu, rồi sau đó giải thích đại khái về chuyện của Hội Liên hợp Hy Vọng.

Nếu như kế hoạch trong tay Dụ Giai Viện đã thất bại, vậy thì chỉ có thể bắt đầu từ phía Thánh đình.

Phương Hằng luôn duy trì sự cảnh giác một trăm phần trăm đối với Thánh Nữ Viona.

Bình Luận (0)
Comment