Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2167 - Chương 2169 - Hạ Sách

Chương 2169 - Hạ sách
Chương 2169 - Hạ sách

Đợi sau khi phương án hành động của Dụ Giai Viện thất bại rồi mới chọn phương án tốt tiếp theo, chọn thử phương pháp của Viona.

Hơn nữa Phương Hằng đã có kế hoạch rồi.

Không phải nói là Liên hợp Hy Vọng có năng lực thanh trừ ô nhiễm sao?

Để đảm bảo an toàn, cứ để Dụ Giai Viện thử trước.

“Được!”

Sau khi nghe Phương Hằng giải thích, Dụ Giai Viện lập tức đồng ý không chút do dự.

Không phải chỉ là một con chuột bạch thôi sao?

Nàng đã không còn gì để mất nữa rồi.

Liều một phen thôi!

Thằng thì kiếm được khoản hời lớn! Thua thì lấy mạng thế vào!

...

Ngày hôm sau.

Trời dần sáng.

Phương Hằng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một vài tia nắng ban mai xuyên qua thành phố nhiều mây.

Lái xe hơn nửa đêm, bọn họ đã đến một khu dân nghèo cách khu Adultutrand 20 km.

Chiếc xe chạy trên con đường lầy lội gần nửa giờ rồi mới dừng lại.

Phía trước chỉ có một con đường mòn đầy bùn đất, xe cộ không thể đi qua được.

“Chúng ta đến rồi.”

Lúc trước Dụ Giai Viện tình cờ mua một đạo cụ đặc biệt tên là Hi Thạch trong khu dân nghèo, nên có một chút ấn tượng về Hội liên hợp Hy Vọng.

“Cứ điểm của Hội liên hợp Hy Vọng nằm sâu trong khu dân nghèo. Ta đã đến đó một lần, lúc đó bên đó trông rất bình thường.”

Phương Hằng xuống xe, nhìn những ngôi nhà nhỏ cách đó không xa rồi gật đầu.

“Ừm, dẫn đường đi, chúng ta đi thôi.”

Cả hai cùng nhau tiếp tục đi trên con đường bùn lầy rồi tiến vào khu dân nghèo bẩn thỉu và hôi hám.

Không chỉ có những người tị nạn trong khu dân nghèo, mà còn có đủ hạng người rảnh rang lượn lờ trong đó.

Bọn họ chú ý tới hai người bọn Phương Hằng, rất nhiều người đều nhìn về phía bọn họ.

Nửa đường, Dụ Giai Viện thấp giọng giải thích tình hình ở nơi này cho Phương Hằng.

“Hội liên hợp Hy Vọng được thành lập ở sâu trong khu dân nghèo. Đây là cứ điểm hoạt động của bọn họ. Hầu hết những người trong khu dân nghèo đều đến từ Odot, nơi đó thường xuyên phải hứng chịu chiến loạn, rất nhiều người đã bỏ trốn khỏi đó chạy đến đây. Chính phủ không có thời gian để mà đi quản lý họ. Bọn họ cũng không có giấy tờ tùy thân, theo thời gian, một khu dân nghèo đã được lập nên ở đây.”

“Ửm? Chính phủ cho phép bọn họ xây dựng một khu dân nghèo ở đây?”

“Không cần sự cho phép của chính phủ. Chủ quyền ở đây đang bị tranh chấp. Giữa nước ta và các nước láng giềng thường xuyên xảy ra xích mích. Một khi xung đột gia tăng, khu vực này sẽ trở thành chiến trường đầu tiên. Hai bên đã ngầm sử dụng nơi này làm vùng đệm. Bất kỳ hành động quân sự của bên nào ở đây sẽ gây ra phản ứng căng thẳng từ phía còn lại.”

Dụ Giai Viện hạ giọng, nhỏ tiếng nói: “Hơn nữa, nơi này cũng là con đường chủ yếu buôn lậu, chúng ta có thể mua được một số hàng hóa chợ đen ở chỗ này.”

Sau khi đi qua khu chợ ngoài trời nhộn nhịp tiếng người, sau khi đi qua những khúc ngoặt, Phương Hằng và Dụ Giai Viện đến một nhà thờ sâu bên trong khu dân nghèo.

Nhà thờ bị bỏ hoang hơn một nửa.

Bị tàn phá bởi ngọn lửa chiến tranh, bức tường bên ngoài của nhà thờ đã bị hư hại bảy tám phần rồi, thậm chí một mặt tường đã bị sụp đổ hoàn toàn.

Xuyên qua bức tường bên ngoài, Phương Hằng nhìn thấy rất nhiều người đang cầu nguyện trong nhà thờ.

Bên ngoài nhà thờ, hai cậu bé nhìn thấy hai người bọn Phương Hằng đến gần, liền đi đến đưa cho bọn họ những tờ rơi vẽ tay.

“Ngay cả trong bóng tối tuyệt vọng, chúng ta vẫn có thể tìm thấy dấu vết của ánh sáng.”

Dụ Giai Viện liếc nhìn dòng chữ trên tờ rơi, đưa tờ rơi trong tay cho Phương Hằng.

Xem ra Thánh đình ở chỗ này cũng làm không tốt đẹp gì, chỉ có thể miễn cưỡng truyền bá ở khu dân nghèo.

Phương Hằng nhún vai, cất tờ rơi rồi đi vào nhà thờ với Dụ Giai Viện.

Ngay lập tức có hai tín đồ đi đến chào đón.

“Giờ cầu nguyện buổi sáng hôm nay đã bắt đầu, mời hai vị lưu bước.”

“Chúng ta đến đây để tìm Cam Hồng Hoa, xin hãy nói với Cam tiên sinh rằng là Viona bảo ta đến tìm hắn.”

Nghe vậy thì một trong những tín đồ gật đầu, chỉ vào một ông lão đang chủ trì nghi thức cầu nguyện trước sảnh, gật đầu nói: “Giáo chủ Cam đang chủ trì buổi cầu nguyện buổi sáng, ta sẽ truyền đạt lại cho người ngay sau khi nghi thức cầu nguyện kết thúc, hai người có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.

Phương Hằng và Dụ Giai Viện nhìn nhau, ngồi xuống luôn chiếc ghế bên cạnh bọn họ, yên lặng chờ đợi nghi thức cầu nguyện kết thúc.

Sau hơn mười phút, những người tham gia buổi cầu nguyện hàng ngày đều rời đi, Cam Hồng Hoa bước tới chỗ bọn họ.

“Ta chính là Cam Hồng Hoa, các ngươi cần giúp đỡ gì?”

Cam Hồng Hoa là một người đàn ông lớn tuổi với nụ cười hiền lành mang sự dịu dàng, khiến cho mọi người cảm thấy có thêm vài phần thân thiết.

Phương Hằng đứng dậy rồi nói: “Giáo chủ Cam, là Thánh Nữ Viona bảo ta đến gặp ngươi.”

Cam Hồng Hoa vẫy tay ra hiệu cho tín đồ ở bên cạnh lui xuống, trầm giọng nói: “Ta đã nghe nói qua rồi, Thánh Nữ đại nhân có phân phó gì sao?”

“Chúng ta đều bị ô nhiễm, Viona bảo ta tới tìm ngươi, nàng nói với ta, ngươi có năng lực giúp ta xử lý ô nhiễm trên người.”

Cam Hồng Hoa nhìn Phương Hằng.

“Mong lượng thứ, ngươi có tín vật nào có thể chứng minh những gì ngươi nói hay không?”

Bình Luận (0)
Comment