Phương Hằng kiên quyết dùng tinh thần lực của mình khóa chặt vị trí của Thịnh Đào đang rơi giữa không trung!
Mười hai trường côn màu đen trong tay hắn đồng loạt ném về phía trước!
Trường côn hấp thụ sức mạnh màu vàng trong không khí, rồi nhanh chóng bao phủ trong một lớp ánh sáng màu vàng thuộc tính Thần thánh, rồi lao nhanh về phía Thịnh Đào đang rơi trên không trung.
Thịnh Đào lúc này bị ma pháp trận trấn áp đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hắn bất lực nhìn cơ thể mình bị ánh sáng vàng bao vây lấy.
Két! Két két!
Trường côn nhanh chóng xếp chồng lên nhau vây quanh Thịnh Đào, xung quanh kết hợp lại với nhau tạo thành một khối lập phương màu vàng sẫm.
“Ù...”
Thánh quang màu vàng nổi lên trên sáu bề mặt của khối lập phương.
“Bùm!”
Khối lập phương từ trên không trung rơi xuống, rơi xuống mặt đất với một tiếng va chạm lớn.
Thành công rồi sao?
Ù...
Ánh sáng trên ma pháp trận dần dần tan biến.
Mọi thứ dường như đã khôi phục lại sự bình lặng.
Phương Hằng quan sát khối lập phương vàng bị chôn vùi hơn một nửa trong đống đổ nát, hơn mười mét bên dưới mặt đất.
Ở xa quá, nhìn không rõ.
Phương Hằng kiểm soát cơ thể của mình trèo ra khỏi khe hở trên tường, kiểm soát cơ thể của mình nhảy xuống phía dưới.
“Bịch.”
Đáp xuống mặt đất, Phương Hằng đứng cách khối vàng không xa, nhìn chăm chú vào Thịnh Đào bên trong.
Nhắc nhở trò chơi nhấp nháy trên võng mạc.
‘Nhắc nhở: Người chơi đã sử dụng thành công Không gian Thần buộc, hiện tại có thể áp chế và giam cầm mục tiêu thể sống: 72 giờ’.
‘Nhắc nhở: Thời gian trấn áp và giam cầm có thể dao động do chịu ảnh hưởng của các yếu tố khác’.
Xem ra là đã thành công rồi.
Thịnh Đào, người đang bị giam cầm, đã rơi vào hôn mê bất tỉnh, ảo ảnh ác quỷ luôn bám trên vai hắn cũng biến mất, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy luồng khí tức đỏ tràn ra từ người hắn.
Phương Hằng thử chỉ về phía trước.
“Xì!”
Dưới sự kiểm soát của Phương Hằng, Không gian Thần buộc màu vàng từ từ thu nhỏ lại, lơ lửng giữa không trung, trực tiếp ngưng tụ thành một khối đa diện không đều.
Phương Hằng sờ cằm quan sát.
Hời cho hắn rồi.
Mất nhiều công sức như vậy mới có thể tạm thời phong ấn, trước mắt không có cách nào giết chết hắn luôn.
“Hêy! Phương Hằng! Ngươi có nghe thấy không! Ngươi không sao chứ!”
Phương Hằng nghe thấy tiếng hét gọi, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Dụ Giai Viện và một vài tín đồ trước đó đã trốn trong thông đạo do phân thân zombie đào được, khi nghe thấy âm thanh của trận chiến biến mất ở đây, bọn họ liền vội vã chạy đến để kiểm tra, lúc này, bọn họ đang nằm bên rìa đại sảnh đổ nát để thăm dò tình hình của Phương Hằng.
“Ừm, ổn rồi!”
Phương Hằng làm một cử chỉ OK với mấy người ở phía trên.
Dụ Giai Viện há miệng.
Thật đó à…
Thành công rồi sao?
Lúc đầu, khi Phương Hằng nói rằng hắn sẽ đi đối phó với Thịnh Đào, Dụ Giai Viện đã nghĩ rằng hắn bị điên rồi!
Đó là hội cách tân đó!
Hơn nữa đó lại là Thịnh Đào tiếng tăm lừng lẫy!
Nhưng bây giờ...
Sự thật bày ra trước mắt, Phương Hằng vậy mà lại có thể làm được!
“Để ta kéo ngươi lên!”
Dụ Giai Viện nhanh chóng lấy lại tinh thần, bảo đám tín đồ hạ một sợi dây từ trên cao xuống để kéo Phương Hằng lên.
Cho đến khi Phương Hằng được kéo lên đến mặt đất, Dụ Giai Viện nhìn Phương Hằng từ trên xuống dưới nhiều lần để xác nhận rằng hắn không bị thương, lại cẩn thận ngó đầu nhìn xuống dưới.
Khó có thể tưởng tượng được, cái tên Phương Hằng ở trước mặt này lại là một kẻ nham hiểm có thể phong ấn ác quỷ được!
Khóe miệng Dụ Giai Viện hơi giật giật, lại quay đầu xác nhận với Phương Hằng: “Thật sao? Hắn chết rồi?”
“Ừm, chỉ là áp chế tạm thời mà thôi, trên lí luận có thể khống chế hắn trong một khoảng thời gian rất dài, đủ để chúng ta rời khỏi nơi này.”
Phương Hằng cảm thấy hơi may mắn.
Phen này hơi đặt cược chút.
Hơn nữa nghĩ kỹ thì vẫn thấy hơi thiệt.
Trước đó vì muốn chậm mà chắc, hắn đã giải phóng tất cả sức mạnh tín ngưỡng mà Cam Hồng Hoa đã thu thập được trong nhiều năm qua, chỉ để lại ba bình để giữ mạng hắn.
Cuốn sách lời thề vẫn phải dùng ít lại.
Hy vọng có thể kéo dài cho đến khi phân thân zombie đào được một thông đạo để rời khỏi đây.
Phương Hằng nâng cao tinh thần, cân nhắc về bước hành động tiếp theo của mình.
“Đi thôi, Thịnh Đào còn ở phía dưới, phong tỏa nơi này, đừng để cho người khác tới gần, chúng ta quay về xem tình hình thế nào trước đã.”
Dụ Giai Viện gật mạnh đầu, “Ừm, được.”
Mọi người lần nữa trở lại khu vực nghỉ ngơi dưới lòng đất.
Các phân thân zombie vẫn đang bận rộn, đi tới đi lui để đào đất chặn ở ngã tư nơi bọn họ đến từ phía bên kia của thông đạo.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ, phân thân zombie đã đào được một đoạn đường dài về phía trước, sau đó vài đợt phân thân zombie đã được hồi sinh thành công, gia nhập đội khai quật để nâng cao hiệu quả.
Mọi thứ trong khu vực ngầm đều ổn, ổn thì mới tốt.
Tiếp sau đây chính là một vấn đề thời gian.
Vì an toàn, Phương Hằng dẫn theo Dụ Giai Viện xuyên qua thông đạo, tiến vào nhà thờ bị hư hỏng để kiểm tra.
Hai boss Hài cốt vong linh vẫn đang ở trong đại sảnh đổ vỡ.
Dụ Giai Viện luôn đi theo phía sau Phương Hằng, nhìn thấy hai con quái vật khổng lồ này cùng với sự dao động trong khí tức của chúng, nàng không khỏi thầm gật đầu.
Triệu hoán loại sinh vật!