Từ sức mạnh dao động và khí tức, có thể thấy được hai sinh vật to lớn được triệu hoán này cực kỳ mạnh!
Thảo nào Phương Hằng có khả năng gây rắc rối cho Thịnh Đào lâu như vậy.
Phương Hằng nhìn xung quanh.
Các sinh vật đọa lạc giả và hủ hóa vẫn chưa có dấu vết xuất hiện.
Triệu hoán ngược boss Hài cốt vong linh về trước đã.
Trước đó, hắn không nỡ để boss Hài cốt vong linh tự nổ tung.
Đợi sau khi chúng được triệu hồi ngược trở lại nguồn Âm mạch, lượng máu của chúng có thể từ từ phục hồi.
Sau này vẫn có thể sử dụng lại tiếp.
Phương Hằng đứng tại chỗ, hai tay tạo thành ấn ký.
“Ù ù...”
Một ma pháp trận xuất hiện trong không trung.
Dưới sự điều khiển của Phương Hằng, hai con boss Hài cốt vong linh từ từ bước vào ma pháp trận phía trước rồi biến mất.
“Bây giờ chúng ta có an toàn rồi sao?”
Dụ Giai Viện nhìn xung quanh một vòng, thấy rằng mọi thứ dường như đã yên tĩnh trở lại, những sinh vật đọa lạc giả và hủ hóa ở bên ngoài đã không còn bước vào nhà thờ.
“Ừm, tiếp theo chính là chờ đợi, muốn an toàn, thì phải tiếp tục đào thông đạo từ nơi này rồi rời đi.” Phương Hằng nói xong gật đầu, “Ngươi về trước đi, đi xuống trông chừng đám tín đồ, ở đây giao cho ta.”
“Được.”
Càng gần mặt đất, sự ô nhiễm trong cơ thể Dụ Giai Viện lan truyền càng nhanh, nghe vậy liền đồng ý, nàng quay trở lại lòng đất.
Đợi sau khi Dụ Giai Viện vội vàng rời đi, Phương Hằng suy nghĩ một lúc, cân nhắc việc mình phải đi xem tình hình bên ngoài nhà thờ đổ nát.
Trước đó khi Thịnh Đào đến, đọa lạc giả và sinh vật hủ hóa ngừng tấn công.
Bây giờ Thịnh Đào đã bị phong ấn, rất có thể bọn họ sẽ quay trở lại.
Huh? Đúng rồi.
Còn có món đồ đó nữa!
Ngay khi Phương Hằng vừa tiến lên một bước, hắn nhìn thấy bóng đen sâu trong nhà thờ đổ nát từ khóe mắt.
Hoa Mạn đà la địa ngục màu đỏ!
Trước đó hắn không kịp sắp xếp cẩn thận.
Phương Hằng đi đến bên cạnh Mạn đà la địa ngục màu đỏ, không khỏi sờ sờ cằm.
Trận chiến trước đó với Thịnh Đào không ảnh hưởng đến hoa Mạn đà la địa ngục màu đỏ.
Nó vẫn có vẻ như nửa chết một nửa.
Làm thế nào mới có thể mang nó đi khỏi đây?
Không dễ làm.
Đáng tiếc, hiện giờ khả năng offline của hắn đã bị phong ấn, nếu không hắn có thể offline rồi liên hệ với công ty Hải Tinh để hỏi tình hình.
Ngoài ra, Phương Hằng vừa rồi cũng đã thử qua, phong ấn đối với khu dân nghèo mạnh đến mức ngay cả Đầu mối dịch chuyển không gian cũng không thể sử dụng được.
Phương Hằng đang nghĩ ngợi, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một âm thanh ồn ào quen thuộc vang lên từ bên ngoài.
Rắc rối.
Những sinh vật hủ hóa ở bên ngoài kia lại đến nữa rồi!
Phương Hằng giơ tay gọi Cuốn sách lời thề ra.
Chỉ còn lại ba Bình tín ngưỡng.
Sức mạnh tín ngưỡng được tích trữ vẫn có thể sử dụng được trong một thời gian ngắn.
...
Lúc này, bên ngoài nhà thờ đổ nát.
Hai người Tôn Chiêu Vũ đầu hói và La Húc đang chui vào giữa một nhóm đọa lạc giả và sinh vật hủ hóa.
Cả hai đã hội họp lại với nhau hơn nửa giờ trước, đồng thời bọn họ tập trung xung quanh bên ngoài nhà thờ cùng với một số lượng lớn đọa lạc giả và sinh vật hủ hóa.
Vì cả trên người cả hai người bọn họ đều có khí tức của đọa lạc giả, lại cộng thêm đám đọa lạc giả khác đều vừa mới thức tỉnh đọa lạc, bọn họ cảm nhận được kêu gọi nên mới tập trung ở đây, bọn họ vốn không quen biết lẫn nhau, vậy nên chẳng có ai có thể phân biệt được thân phận đặc biệt của hai người bọn họ.
Chỉ là Tôn Chiêu Vũ và La Húc không dám trực tiếp xông vào.
Điều càng làm cho bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là, trước đó ở bên trong nhà thờ đổ nát vậy mà lại xuất hiện chấn động cực kỳ kịch liệt.
Khí tức vong linh được hòa lẫn trong sự dao động.
Cho đến hơn mười phút trước, dao động đã hoàn toàn biến mất.
Cả đọa lạc giả và vật hủ hóa đều cảm thấy hơi bất an, một số rất ít đọa lạc giả đã vào nhà thờ đổ nát để kiểm tra.
Nhưng vẫn không có ai đi ra khỏi nhà thờ.
“Toang rồi! Dao động biến mất lâu như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện rồi.”
La Húc nhún vai, nhỏ giọng nói: “Thôi vậy, trong dự liệu cả thôi, dưới phong ấn bát giác, sức mạnh của vật hủ hóa và đọa lạc giả đã được tăng lên rất nhiều, với sự can thiệp của cá nhân Thịnh Đào, cũng có thể đoán trước rằng hạt giống quỷ sẽ bị tiêu diệt”.
“Mẹ kiếp!”
Tôn Chiêu Vũ muốn mắng người.
Bọn họ khó khăn khổ nhọc mới tìm thấy được dấu vết của hạt giống quỷ, tốn bao nhiêu công sức mới tìm thấy hạt giống quỷ trước một bước, ai mà biết được hạt giống quỷ lại đột nhiên bộc phát, cuối cùng trở thành công cốc.
Kết quả bọn họ không thu được cái thá gì cả, chỉ là nhìn xem hạt giống quỷ trông như thế nào, còn mất luôn khu Adultutrand đã kinh doanh nhiều năm.
“Bình tĩnh đi.”
Tôn Chiêu Vũ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao?”
“Thịnh Đào có được sức mạnh của ác quỷ chống lưng cho, sức mạnh của hắn rất mạnh, không phải là người mà chúng ta có thể đối phó được.”
La Húc nói rồi lắc đầu, trầm giọng nói: “Thời gian và địa điểm mà hạt giống quỷ xuất hiện lần này rất kỳ lạ, hành động vội vàng, thất bại là điều bình thường. Ít nhất chúng ta đã cố gắng hết sức, đổi địa điểm ẩn náu tiếp thôi.”
Trong lòng Tôn Chiêu Vũ cảm thấy rất khó chịu, nhỏ giọng chửi rủa: “Mẹ kiếp!”