Nếu như đã thất bại, trước mắt cần phải chuyển đi nơi khác càng sớm càng tốt, La Húc quay người chuẩn bị rời đi, “Đi thôi, đừng có giao chiến với các tín đồ của hạt giống quỷ, chúng ta không có cơ hội chiến thắng đâu. Bây giờ người của hội nghiên cứu Thần bí học đang tìm chúng ta, đã đến lúc nên nghĩ làm thế nào. Thoát khỏi đây rồi.”
“Xúi quẩy! Nếu như chúng ta tìm được hắn sớm hơn, chúng ta còn phải cái vụ phiền phức như vậy nữa sao?”
Tôn Chiêu Vũ không nhịn được nhổ nước bọt xuống đất, đột nhiên, từ khóe mắt hắn bắt gặp thứ gì đó, sững người đứng tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đó là cái gì?
Tôn Chiêu Vũ quay đầu nhìn về hướng lối vào của nhà thờ đổ nát, dụi mắt như không thể tin vào mắt mình.
“Còn không đi đi? Bên ngoài đã bị Ủy ban liên hợp điều tra Thần bí học bao vây rồi, còn chần chờ là có một trận chiến khốc liệt đợi chúng ta đó.”
“Không, không phải, ngươi chờ chút đã.”
Tôn Chiêu Vũ xác nhận lại bản thân hắn không nhìn nhầm, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn chỉ vào nhà thờ cách đó không xa, xác nhận với La Húc: “Người đó... Người nhìn dùm ta xem, hắn có phải là Phương Hằng không?”
“Hả? Ngươi nói cái gì?”
La Húc đã quay lưng lại chuẩn bị rời đi, nghe thấy những gì Tôn Chiêu Vũ nói hắn giật mình lập tức đứng lại, quay đầu lại theo bản năng.
Không ngờ lại là Phương Hằng!?
La Húc cũng đứng bất động nhìn chằm chằm về hướng nhà thờ.
Hắn nhìn thấy một bóng người nhô ra từ nhà thờ đổ nát.
Gương mặt đó...
Không phải chính là Phương Hằng mà bọn họ đang tìm kiếm hay sao!?
Những đọa lạc giả vốn đang chen chúc xung quanh cũng chú ý đến Phương Hằng, nhìn chằm chằm vào bóng người đó.
Sau giây phút kinh ngạc ban đầu, một đọa lạc giả đột nhiên hét lên: “Hắn là Phương Hằng! Hắn vẫn chưa chết!”
“Giết hắn!”
Có một số đọa lạc giả nhận ra Phương Hằng, đám đọa lạc giả bên ngoài nhà thờ đổ nát lập tức trở nên kích động.
Một nhóm nhỏ các sinh vật hủ hóa và đám đọa lạc giả ngay lập tức lao vào nhà thờ!
Phương Hằng cũng bị làm cho giật mình một phát.
Hắn không bao giờ ngờ rằng sẽ có một lượng dày đặc đọa lạc giả và sinh vật hủ hóa bên ngoài nhà thờ đổ nát, hắn đành nhanh chóng trốn vào trong.
Lúc đầu, Phương Hằng trốn trong nhà thờ, sử dụng Cuốn sách lời thề để tiêu diệt một số lượng nhỏ sinh vật hủ hóa và đọa lạc giả đi vào từ bên ngoài nhà thờ.
Đó cũng chỉ là trì hoãn thời gian, chờ phân thân zombie đào đường đi.
Lướt qua lướt lại, Phương Hằng phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Tàn cốt của những sinh vật hủ hóa và đọa lạc giả từ từ vặn vẹo, bị hoa Mạn đà la địa ngục màu đỏ phía sau hấp thụ.
Vật hủ hóa hình thành sau cái chết của Cam Hồng Hoa lại có dấu hiệu dần dần phục hồi, giải quyết nó thì rất phiền phức.
Vậy nên Phương Hằng mới nghĩ tới cách có thể ngăn trở kẻ địch bên ngoài nhà thờ đổ nát, ngăn cản thi thể bị hấp thu hay không.
Ai mà biết được điều đó sẽ gây ra rắc rối chứ.
Đám đọa lạc giả bên ngoài nhà thờ thậm chí còn kinh sợ hơn khi nhìn thấy Phương Hằng.
Cảm giác truyền tới từ người Thịnh Đào trước đó khiến tất cả mọi người tạm thời không dám lại gần nhà thờ đổ nát.
Ai mà biết được đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, hơn mười phút trước bọn họ thậm chí còn mất đi cảm giác truyền tới từ Thịnh Đào, do đó đọa lạc giả không nhịn được mà tiến vào bên trong nhà thờ để kiểm tra.
Nhưng mà…
Bây giờ hoàn toàn không thấy tăm hơi của Thịnh Đào đâu cả, thay vào đó lại nhìn thấy Phương Hằng?
“Đi!”
Ngược lại, hai người La Húc và Tôn Chiêu Vũ nhìn thấy cảnh này lập tức cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Phương Hằng vậy mà lại chưa chết!?
Lại còn có chuyện tốt như vậy sao?
Cả hai lập tức hòa vào nhóm đọa lạc giả và lao thẳng vào bên trong nhà thờ đổ nát!
“Vút!Vút! Vút!!”
Hai người vừa mới đi vào giáo đường, bước vào đại sảnh, thánh quang màu vàng ầm ầm đột nhiên lóe lên trước mắt.
Những sinh vật hủ hóa và đọa lạc giả lao vào nhà thờ đổ nát cùng với bọn họ đã bị thanh tẩy dưới sự bắn phá của thánh quang màu vàng kim!
La Húc hơi chấn động.
Sức mạnh Thần thánh cực kỳ cường hãn.
Nhưng chỉ có thế thì không thể đối phó được với Thịnh Đào.
“Cẩn thận!”
Một tia sáng bay về phía bên phải La Húc.
Tôn Chiêu Vũ hét lên rồi đưa tay ra kéo La Húc sang một bên, tránh đòn tấn công của dòng ánh sáng.
“Vút! Vút! Vút!”
Sau khi đòn tấn công của luồng ánh sáng màu vàng rơi trong không trung, nó nhanh chóng vặn vẹo rồi bay vòng quanh, sau đó tiếp tục lao về phía hai người từ bên phải!
Không chỉ vậy, hai luồng ánh sáng màu vàng còn từ xa lao về phía họ.
Toang rồi, bị nhắm trúng rồi!
Tôn Chiêu Vũ trong lòng trĩu xuống, kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, lập tức giơ tay chặn ở trước mặt.
La Húc lập tức quỳ một gối xuống, làm một động tác không hề có ý phản kháng, hét lớn: “Là bọn ta! Hạt giống quỷ đại nhân! Xin người dừng tay!”
“Bùm!”
Bốn luồng ánh sáng vàng tấn công Tôn Chiêu Vũ, khiến hắn bay lộn ngược về phái sau, đập mạnh vào bức tường phía sau lưng.
La Húc nhìn Tôn Chiêu Vũ bị thánh quang thổi bay, sau đó lại nhìn Phương Hằng đang đứng cách đó không xa thao túng Cuốn sách lời thề, trong mắt hắn không khỏi lộ thần sắc kinh ngạc.